Tuesday, April 7, 2020

Trở Lại Mùa Hè

  Thân Kính Chào Quí Niên Trưởng Và Các Bạn
Ngày Thứ Ba 7/4/2020 
Hôm nay cảm thấy một chút vui vui và hy vọng vì thấy con số lây nhiễm Chinese Virus của toàn nước Mỹ giảm xuống 25,316 chỉ trong ngày Chủ Nhật 5/4/2020. Ngày hôm qua 6/4/2020 lại tăng lên lại con số là 30,331. Cô Vi ơi cô cứ leo thang hoài không biết làm ai té nặng đây. Nào ai biết ngày sau sẽ ra sao. Chờ !!!
Ngày hôm qua xạo sự về Mùa Thu bị hố nặng. Một người bạn email ngay sau đó nhắc hay trách khéo rằng " Út ơi! Ở nhà chưa đầy tháng mà quên cả 4 mùa. Chưa tới Hạ sao đã gọi Mùa Thu...". Giật mình chết mồ tổ rồi, làm sao níu mùa thu lại để cho mùa hè đến trước, hỏi Cô Bu Tơ của tôi, cô cười "ông lính trận Vũ Ngân của tôi ơi...dễ ợt hè, thì rewind hay backward, đừng chạy tới nữa, bắt đầu chạy thụt lùi đi, như chạy ở KonTump mùa Hè Đỏ Lữa vậy đó.
Cô Còm của tôi gọi tôi là Vũ Ngân là đúng. Tôi không phải là nhà thơ nhà văn nhà nhạc, mỗi khi hè đến là hạ bút thành văn thành thơ thành nhạc liền "Hè đến mang theo màu đỏ của hoa phượng cùng tiếng ve kêu râm ran, làn gió nhè nhẹ thổi như một bản hòa âm vui tai. Nhắc đến mùa hè chúng ta thường nghĩ ngay đến giải trí, vui chơi. Những bộ quần áo dài tay được xếp gọn vào một góc tủ, thay thế bằng những bộ quần áo mỏng manh, thoáng mát. Hè sôi động như thế nên thơ ca không thể bỏ qua mà tập trung lấy hè làm đề tài chính để khai thác cho ra những áng thơ hay về tuổi học trò, tình yêu mùa hạ, cơn mưa ngày hè..." Tôi là người lính trận đánh giặc miền xa, có quởn đâu mà ngồi đó ngâm nga Xuân Sanh Hạ Trưởng Thu Liễm Đông Tàn. Mùa hè với em gái hậu phướng là màu đỏ phượng vĩ, tiếng ve sầu vang vang trên hàng cây dọc phố phường, hay với những bộ bikini tung tăng với sóng biển bạc đầu cũa Vũng Tàu, Nha Trang, Sơn Chà Đà Nẳng. Còn mùa hè của tôi là "Mùa Hè Đỏ Lữa", với tiếng đại bác vọng về từ bên kia núi rừng trùng điệp, với những bộ quần áo trận bạc màu tả tơi vì khói súng, vì mồ hôi, nước mắt và màu đỏ của máu. thay vì của hoa phượn sân trường.
Tôi cầm trên tay một mùa hè đỏ lữa
Còn những mùa hè khác rơi đi đâu
Nơi đây đất khách quê người thân lưu lạc
Lắng nghe trong lá bồi hồi tiếng ve sầu
Ngày ta đi quê hương đảo điên nghiêng ngã
Ta theo bước lạc, lòng nghe thấy...buồn buồn
Có những đêm hè nằm trong lòng "Địch" nhớ "Ta" ray rứt chợt nhớ tới bài thơ dí dõm dễ thương của ai đó "vợ là Địch, bồ bịch là Ta. Đám giổ đám ma ta đi với Địch, du hí du lịch ta đi với Ta..." Rừng núi mịt mùng, nữa đêm về sáng nghe vài con chim cú cất tiếng buồn ở đâu đó, chập chờn trong giấc ngũ hờ tay vẫn ôm ghì khẩu M18 đạn đã lên nòng, có những ngày phải lui quân chạy thụt mạng khi địch tràn ngập và gọi napalm phủ chụp lên đầu quân ta để thoát thân. Chạy xa, chạy thật xa "Cô Vịt" (cộng) kiếm một gốc cây nào đó ngồi thở đốc, móc một điếu quân tiếp vụ mồi lữa chờ cà phê của chú "ô ba lô" đang dùng C4 đun lữa. Cho đến khi hoàn hồn mới mở radio ấp chiến lược ra nghe tin tức thì lại nghe cái ông ca sĩ gốc Huế (Duy Khánh) tỉ tê
Mùa Hè năm nay anh sẽ đưa em rời phố chợ đôi ngày.
Qua miền xa mà nghe rừng thiêng gọi lá.
Tiếng nỉ tiếng non khi chiến trường nằm im thở khói.
Đứa bé nhìn cha đang chờ giặc dưới giao thông hào
Phải ! Mùa hè năm đó, mùa hè đỏ lữa 72, tôi chỉ gối đầu ba lô nằm im dưới giao thông hào nhìn ngắm ánh mắt hỏa châu rơi, thở hơi khói rồi chợp mắt mơ về cánh phượng hồng như mới ngày hôm qua còn cắp sách đến trường.
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu,
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Người ta thường nói người già thường sống về quá khứ, tuy quá khứ đã dần trôi vào dĩ vãng, nhưng nó vẫn còn tồn tại mãi với thời gian trong ký ức và tiềm thức của mình. Vào những cơn mưa hè, ngồi một mình bên khung cữa sổ, vuốt mái tóc bạc trắng tinh chợt nhớ ra rằng mùa hè năm xưa mình đã đánh mất chỉ còn lại
Tôi cầm trên tay một mùa hè đỏ lữa
Còn lại những mùa hè cuối đời rơi đi đâu,
Mùa hè năm nay lưu lạc xứ người, tôi đã đánh mất mùa hè xưa cũ của tôi, có ai đâu để đưa em về phố chợ đôi ngày, có ai đâu giúp tôi mang chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng để tặng cho người yêu trên "Phây Bút", và có ai đó
Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho tôi những đồng đội của tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chính là mùa hè của tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngọt bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bỏng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?
Chắc có lẽ mùa hè cuối cùng trong tương lai của tôi là ở đây, ở Houston xứ nóng tình nồng này, với tiếng hát biệt đoàn 33 văn nghệ, Kim Phượng , với Lạng Tương Như, với ông thầy dạy võ mà lại làm thơ làm nhạc, với ông Biệt Kích Túy Hà mà thi văn đông tây kim cổ như trong lòng bàn tay, với Sư Huynh Mai Thanh Truyết một bác học hàn lâm chuyên trị về nước và ô nhiễm, với nhà báo kỳ cựu Hải Lăng - Hoàng Minh Thúy nơi này, và còn nhiều nhiều nữa. Xin nhắn "khi tôi chết đừng đưa tôi đi chôn xác, đưa tôi vào Thiên Phú để lai rai...". Sống không có bạn, thì khi chết không có nhân chứng. Nhân chứng của tôi thì nhiều lắm, nhưng chỉ toàn là giang hồ hảo hán, gặp nhau chỉ có tữu luận tữu đàm chớ không có bàn về chuyện thuốc độc của mất thằng chệt khựa.
Hôm nay xin mời món ếch xào lăng, cháo cá cóc, bia con cọp để nhớ mùa hè quê hương.
Thân Kính Chúc Thêm Một Ngày Xa Cô Na Gần Cô Ba.
Út Bạch Lan E22


No comments: