Đã bao đông rồi không về Dalat
Bỏ mấy vạt đồi lạnh suốt mấy mươi năm
Để Dalat không còn như dạo ấy
Bao xót thương trong nỗi lặng thầm
Vẫn hẹn một lần về thăm Dalat
Đi lại đường sương thưở ấy ... tuổi thanh xuân
Ngày xưa ... bây giờ ... nét cười kiêu bạt
Lâm Viên buồn ... Ừ nhỉ ... trầm luân
Vẫn hẹn đưa Em về thăm Dalat
Dấu giày Em xưa vùi gió cuốn mưa trôi
Đường cũ về trường bước sầu thăm thẳm
Không còn Ta sương cũng bỏ đi rồi
Vẫn hẹn đưa Em về
thăm Dalat
Mimosa vàng thơm áo Em xưa
Những hàng thông đứng trông, chờ, đợi...
Ngàn nỗi xa xăm ngày ấy ... bây giờ
Vẫn hẹn đưa Em về thăm Dalat
Bao thu rồi thương nhớ mãi không nguôi
Nhìn núi đồi lặng buồn không nói
Mãi ăn năn ray rức suốt luân hồi
Cao Ngọc Sa
(12/2019)
Mimosa vàng thơm áo Em xưa
Những hàng thông đứng trông, chờ, đợi...
Ngàn nỗi xa xăm ngày ấy ... bây giờ
Vẫn hẹn đưa Em về thăm Dalat
Bao thu rồi thương nhớ mãi không nguôi
Nhìn núi đồi lặng buồn không nói
Mãi ăn năn ray rức suốt luân hồi
Cao Ngọc Sa
(12/2019)
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.