Sunday, February 28, 2021

Lá úa trên sân rụng đầy!!

 

Niên Trưởng Chung K22 kính mến,

Năm ngoái cũng vào tháng này bệnh dịch đã phát tán trên đất nước Hoa Kỳ. Bắt đầu từ Washington state in the Seattle area on Feb 28, nạn nhận đầu tiên đã qua đời vì Coronavirus.

Năm nay Texas bị ảnh hưởng bão tuyết Uri, nhà nhà bị cúp diện nước bởi cái lạnh chưa bao thấy kể từ ngày đàn em định cư tại Houston 1978.

Thành viên hội Võ Bị Houston hẳn nhiên không thể thoát khỏi thiệt hại, ít nhiều tùy vào vị trí căn nhà mình đang ở, bị luồn gió lạnh tạt ngang khiến ống nước trong nhà nhiều chỗ bị bể.

Nhà một Niên trưởng K22 bị thiệt hại không nhỏ cũng bởi đường ống nước bị vỡ.

Biết nói gì hơn xin chia buồn về tổn thất nhà cửa đến hao tổn chi phí cho việc sửa chữa cần thiết với cùng tất cả mọi người trong hội Võ Bị Houston.

Xin cầu nguyện chung cho những gia đình có người thiệt mạng bởi thiên tai bão tuyết mùa Đông 2021.

 

Mấy cây bưởi sau nhà coi như "tiêu tán đường", lá úa trên sân rụng đầy...như lời một bài hát! Đành chờ thêm vài tuần nữa coi cây cảnh nào "đâm chồi nảy lộc"? Bằng không phải chặt bỏ, gọi là 'cleanup'.

Mấy cây bưởi sau sân nhà của Niên Trưởng chắc cũng không khá hơn?

Tiêu điều như có ai nấu nước sôi đổ từ ngọn tới gốc!!

Biết nói gì hơn?

Thân kính chúc mọi điều an lành, an vui đến với Niên trưởng và Chị.

 

Hùng 28

 


Hội Trưởng VB Houston Kính Thăm Cả Nhà - TẾT TÂN SỬU 2021

Cơn đại dịch Vũ Hán COVI 19 gây tang tóc trên toàn thế giới, sinh hoạt xã hội gần như tê liệt, không còn hẹn gặp bạn bè ở quán cà phê để tán gẫu, ngay cả con cháu không dám ghé thăm cha mẹ, ông bà, ngày Tết dân tộc lại chịu cảnh Tuyết Lạnh Mùa Đông, như bài thơ sau đây của tác giả Nguyên Vũ.

Kính chúc gia đình VB Houston, mọi nhà bình an và vượt qua những khó khăn do cơn bão tuyết bất thường mang đến, sau gần một tuần vất vả hy vọng mọi sinh hoạt trở lại bình thường, có điều cây cối bị luộc hết , chắc năm nay không có  BƯỞI để ăn!

 

TẾT TÂN SỬU 2021

Năm nay đón Tết tuyết rơi đầy,

Băng giá trắng trong khắp đó đây.

Dịch bệnh lan truyền gây bất ổn,

Cô vi cản trở thiếu sum vầy.

Không tràng pháo đỏ vương buồn thảm,

Chẳng chậu mai vàng khiến chán thay.

Đất khách nhìn quê bao luyến nhớ,

Mừng Xuân tẻ nhạt khó mà say.

Nguyên Vũ

 
Huỳnh Kim Chung K22
Hội Trưởng
 

Thursday, February 25, 2021

Đoạn phim quý 200 năm tuổi

Đoạn Film rất thích thú, rất quý giá của 200 năm trước khi những phát minh đầu tiên của nhân loại về xe lửa, Phim được tìm thấy trong số các tài liệu lưu trữ tại trạm Metzeral! 

 

Monday, February 22, 2021

HAPPY BIRTHDAY NT DƯƠNG QUỐC KHÁNH K24

 Từ trái (đứng): NĐ Lâm 29, NT Hạnh & chị Thu Nga K18, Ngân (BX Lâm 29), 

Chị Danh K23B, NT & Chị Nguyên K20.

(Ngồi) NT& chị Khánh K24, NT Hoà & cháu William K18, NT Danh K23

Kính chúc NT Khánh K24 ngày sinh nhật vui vẽ và hạnh phúc
Nguyễn Đức Lâm K29

Sunday, February 21, 2021

Vài kỹ niệm với CHT/TVB NT Lâm Quang Thi trong mùa TKS K27

 

 

Kính chào vĩnh biệt Cựu Trung Tướng Lâm Quang Thi CHT/TVB (Cựu SVSQ Khóa 3/TVBQGVN). 

1 - Điện thoại được gọi từ Biệt Khu Thủ Đô Saigon lên Trường VBQGVN ( Jan 3. 1971)

2 - Một ứng viên Khóa 27/TVBQGVN muốn trình diện nhập học Khóa 27/TVB 

3 - Đầu giây bên kia (TVB): CHT/TVB (Cựu Trung Tướng LQT K3) chấp nhận cho 1 ứng viên khóa 27 nhập học TVB (trể sau ngày "hành xác nhập trường" K27).

4 - Lý do 1 ứng viên khóa 27 đó được chấp nhận nhập học trể vì ứng viên khóa 27 đó có CHA hy sinh cho Quốc Gia Dân Tộc VIỆT (cha của ứng viên khóa 27 đó bị cs VN chặt đầu tại Củ Chi 1949). 

5 - Tôi trình diện CHT/TVB lần thứ I do Đ/U (NT) Nguyễn Văn Thìn (SQ trực ngày đó) hướng dẫn vào BCH/TVB

6 - Trong đợt II của mùa TKS K27; vì nhập học trể trong mùa TKS K27; nên tôi "phải được" thi hành lịnh phạt sau 11 giờ khuya: thì xe CHT/TVB vào trường VB theo đường vòng Alpha qua trạm Biến Điện, CHT thấy đèn pin chiếu sáng ở giao thông hào sau doanh trại ĐĐ H. CHT ra lịnh cho tài xế lái xe vào doanh trại ĐĐ H. Thế là tôi lại trình điện CHT/TVB lần thứ II. Lần này thì tôi được CHT khích lệ TINH THẦN tôi và CHT cho phép tôi được "nằm bịnh xá" để dưỡng "thương tích" trong mùa TKS.

7 - Sắp đến ngày Lễ gắng Alpha TKS Khóa 27, tôi được NT Nguyễn Văn Sử K7 (QSV Trưởng TVB) & SQ CB/TD/TKS K27: khảo sát thể chất lần cuối tại Bịnh Xá/TVB và tôi được CHT/TVB (NT Lâm Quang Thi K3) và QSV Trưởng ( NT Nguyễn V. Sử K7) chấp thuận được tiếp tục theo học Khóa 27/TVB (mặc dù đã bị gián đoạn trong mùa quân sự TKS đợt I). 

Đôi dòng hơi dài dòng nêu trên để tưởng NHỚ và nhớ ƠN đến sự giúp đở của: 1 Vị  Cựu CHT/TVB, 1 Vị Đại NT ( Khóa 3) đã khuyến khích tôi; cũng như giáo dưỡng tôi TRONG BƯỚC ĐẦU của cuộc đời BINH NGHIỆP....

Kính chào VĨNH BIỆT NT Lâm Quang Thi Khóa 3 ( Cựu CHT/TVBQGVN)


Trọng Nhân Trần Văn Niếu Khóa 27

(học trò của NT Lâm Quang Thi K3)  

Sunday, February 14, 2021

Niềm vui bất ngờ

 Chưa bao giờ tinh thần của tôi lại xuống đến mức tệ hại như vào Tết năm nay. Cũng tại anh chuột Canh Tý quậy quá cỡ đến mọi ngóc ngách của con người. Biết bao nhiêu mất mát về tinh thần lẫn vật chất xung quanh. Dịch Covid đang lộng hành đe dọa mạng sống của tất cả mọi người. Những chia rẽ, mất niềm tin vào các thể chế hiện hành trong xã hội và chính trị đã làm cho mọi người rơi vào trạng thái bi quan như chưa từng bao giờ gặp phải.

Bất chợt một niềm vui ùa đến khi tôi được xem một đoạn Video Clip cũ do anh Nguyễn Đức Lâm K29 gửi tặng ghi lại Đại Hội VIII tổ chức năm 1990 tại Houston. Quả thực Video đã đem lại cho tôi một niềm vui bất ngờ đầu năm.

Ngày đó đã từng có một Hội VB Houston đang sinh hoạt đầm ấm và tin yêu vào nhau như vậy. Hồi đó mọi người đều còn quá trẻ, đẹp, và sự nhiệt tình long lanh trên mắt mọi người. Và vì lúc đó gia dình tôi chưa qua nên tôi chỉ nhận ra một vài NT và NĐ như vợ chồng NT Trần văn Hiển K16 - anh chị Hồ Tấn Đạt K21 - anh chị Đinh văn Nguyên K20 - anh chị Nguyễn Ngọc Tú K20 - anh chị NT Vĩnh Quốc K16 - anh chị Nguyễn văn Khoa K20 - anh chi Võ Minh Hòa K21 - anh chị Hồ Sắc K21 - anh chị NT Trương văn Cao K18 - anh chị Phùng Hữu Châu K25 - anh chị Nguyễn Dức Lâm K29 - anh chị Trương Minh Danh K23  v.v ... Xin quý vị xem và nhận diện hộ những khuôn mặt còn thiếu chưa nhận được ra.

Xin cám ơn anh chị Nguyễn Đức Lâm K29 đã gửi chia sẻ các ảnh kỷ niệm vào ngày đầu năm. Xin kính chuyển đến quý NT để cùng chia sẻ những niềm vui và hy vọng trong tương lai.

Nhân dịp đầu năm Tân Sửu, xin kính chúc quý NT, NĐ , quý chị PNLV và các cháu TTNĐH một năm mới nhiều sức khỏe, bình an trong Đại Dịch Covid 19 hiện nay.

Trân trọng

CSVSQ Nguyễn Tài Ánh K20

 

Thursday, February 11, 2021

Tản Mạn Ngày 30 Tết Tân Sửu

 

Mỗi năm hoa đào nở

Lại thấy tôi đã... già ...

Trong bốn mùa luân chuyển của đất trời, có lẽ mùa xuân vẫn là mùa đẹp nhất. Bởi sau những ngày đông âm u lạnh lẽo, những cành cây gầy mình khẳng khiu trụi lá là những ngày đất trời chuyển mình đổi thay cây lá bắt đầu đâm chồi nảy nụ. Nắng mưa cứ luân chuyển và hình thành nên quy luật tự nhiên của tạo hóa vũ trụ: xuân sanh – hạ trưởng - thu liễm - đông tàn. Mùa xuân là mùa khai hoa, mùa của muôn hoa khoe sắc rực rỡ, kể cả cỏ cây vạn vật của đất trời cũng đổi thay, đâm chồi với sức sống mãnh liệt nhất. Phải chăng vì thế, cứ mỗi độ xuân về lòng người luôn đầy háo hức và rộn ràng? Xuân về, lòng người dường như luôn tràn đầy niềm tin viên mãn.  Xuân đến mang theo bao ước vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng xuân đến cũng khiến những người con xa quê, những người thân yêu xa xứ thêm bồi hồi, mong ước về ngày Tết đoàn tụ... Đi xa rồi mới thấy thấm, thấy nhớ cái hương vị Tết của quê nhà. Mùi thơm ngậy của những chiếc bánh chưng mới vớt ra khỏi nối, khói còn bay nghi ngút. Mùi của các loại mứt mẹ làm từ ngày 28 được mang ra bày. Mùi củ hành, củ kiệu trong mâm cơm. Những hương vị giản dị nhưng quen thuộc với mỗi người Việt vào ngày Tết. Đón Tết cổ truyền, mỗi chúng ta nghe đâu đó trong tiềm thức gõ leng keng của những ngày Xuân thơ bé, những niềm vui trọn vẹn hân hoan, cùng những câu chúc phước lành, cầu một năm mới an khang thịnh vượng. Những ngày tháng Giêng rộn ràng mê say trong đổi thay của đất trời, sự giao hòa của thiên nhiên, giao hòa của lòng người. Con người ta mau vắt kiệt nỗi buồn, cất quá khứ không vui và cất mọi điều xui xẻo vào một cái rương cũ, khóa chặt lại, ném chìa khóa vào một nơi nào đó rồi quên đi. Mùa Xuân, tôi lại chợt nghĩ về tuổi trẻ. Tuổi trẻ của một đời người thì cũng có quy luật tuần hoàn theo thời gian Sinh Lão Bệnh Tử. Thời thơ ấu, thời niên thiếu, thanh niên... rồi lão. Bây giờ là lão, mà lão thì thường  sống với quá khứ, với tuổi trẻ của mình. Tuổi trẻ của một người chính là quãng đời thanh xuân đẹp nhất. Là quãng đời mà mỗi ai đã đi qua đều muốn một lần được quay trở lại. Bởi đó là quãng đời ta sống với những ước mơ, đam mê và hoài bão. Là quãng đời cho phép ta sống hết mình, sống và cống hiến cao độ đến từng phút giây ngày tháng. 

Nơi đây, hôm nay, những ngày tiết trời vào xuân se lạnh, thỉnh thoảng vài cơn mưa bụi thoáng qua, chỉ để lại  lấm tấm từng giọt sầu rơi, không làm ướt đôi vai áo lại làm cho những người con xa xứ như chúng ta xuyến xao. Ngồi một mình, nhấm nháp ly cà phê nhìn qua khung cửa sổ, những cành đào lung lay dưới cơn gió thoảng qua, năm ba bụi cúc vàng nở muộn co ro trong sương lạnh làm tôi lại nhớ về một thời đã xa. Cái thời chẳng bao giờ còn quay lại được nữa. Cái thời đạp xe đạp từ Bà Chiểu đến Đại Học Khoa Học đường Cộng Hoà, buổi chiều về, chạy dọc theo con đường Duy Tân lá me bay, tạt ngang Nguyễn Huệ để ngắm những cây mai vàng rực rỡ thấm đượm không khí tết của Sài Gòn ngày xưa. Nay thì chẳng còn... chẳng còn gì như mùa xuân đã chết trên cội soan già của một lứa đời lận đận. 

 Xuân đang về trên đời tôi lữ thứ

Hay Xuân về hồn viễn xứ điêu linh

Không hoa tươi, hoa héo chẳng hoa tình

Không bánh pháo, một mình nâng ly nhạt

Đêm nay là đêm giao thừa năm Tân Sửu, ngoảnh mặt nhìn thấy mình như chú cuội ngồi dưới gốc đa chờ trăng lặn tìm lại bóng dáng hằng nga và ước gì Sài Gòn - Đà Lạt ở bên tôi trong lúc này để tôi khỏi tìm hình bóng quê hương trong từng giấc mơ về. Mơ trở về để lang thang trên đường Nguyễn Huệ những ngày trước tết ngắm nhìn những câu đối đỏ mai vàng mà không thấy sao vàng cờ đỏ.

 Xuân đong đưa hay tình xuân tôi lạt

Mà lòng buồn nhớ bóng dáng ngày xưa

Chiều hôm nay một chiều của cuối mùa

Người tri kỷ chả về vui Xuân nhỉ ?  

Năm 54, dòng sông Bến Hải chia cắt đôi bờ, năm 75, Thái Bình Dương tách rời đôi bến, quê hương tôi vẫn ngàn năm thao diễn nghỉ mệt mỏi đợi chờ. Xuân đến xuân đi trong hững hờ lạc lõng trên đường xa xứ lạ, còn gì đâu là tết với xuân, nhất là xuân năm nay vui ít hơn buồn khi đã có bao nhiêu thân xác đi theo Cô Vít, bao nhiêu tâm hồn đi theo Donald Trump. 

Thôi thì :

 Cố hương xa, rưng lòng người lữ thứ

Cội Mai vàng Xuân cô lữ buồn thiu !  

Thôi thì :

Nhấp vài ly rượu Cẩm Hồng Vân, cuốn vài cuốn bánh tráng thịt kho dưa giá, một tô bún măng vịt và nghe Sĩ Phú hỏi " Anh có bao giờ còn nhớ mùa xuân... đây Ba Lê, đây Luân Đôn, đây DC... nhưng có nơi nào bằng  Sài Gòn hôm qua...?" và cũng đừng quên đêm giao thừa cúng mâm ngũ quả.

Thân Kính Chúc Một Đêm Giao Thừa Trọn Vẹn Niềm Vui Hạnh Phúc Bên Người Thân.

Út Bạch Lan E22

Wednesday, February 10, 2021

Trở Về Nơi Đã Mất ...


Cho đến hôm nay trong buổi chiều sắp tàn, của một mùa Xuân cũng sắp tàn, nàng mới trở lại nơi mà thời son trẻ nàng đã có biết bao kỷ niệm. Những buồn vui một thuở nàng bỏ lại, đã nhiều năm trôi qua nhưng ký ức không hề bị lãng quên, nó chỉ lắng xuống sau sóng đời xô đẩy, và giờ đây lớp bụi thời gian chợt bong vỡ, lộ ra những gì bị che phủ bởi nó. 

Lâu lắm rồi nàng mới trở lại nơi này, vùng đất đã lưu giữ của nàng những kỷ niệm đầu. Giữ cả những buổi sáng sương giăng như khói tỏa hoen mờ cảnh vật, và con đường đưa bước chân nàng hấp tấp đến trường trong những buổi sáng mà mặt trời lên không xua nổi hơi lạnh bủa vây. Nàng không muốn quay lại, vì Đà Lạt đã không giữ cho nàng những người thân thuộc. Họ đã rời khỏi vùng đất này, chỉ để lại trong trí nhớ của nàng những hình ảnh đôi lúc ngỡ như gần nhạt phai.

Đà Lạt đón nàng bằng một cơn mưa. Người Đà Lạt nói bây giờ thời tiết cũng khác xưa, mưa trái mùa và không khí có lúc cũng khá oi bức. Nhưng rồi ngày mưa cũng qua, bầu trời lộ ra xanh thẫm với những vạt mây trắng dạt về phía chân trời. 

 

Nàng không đi chung với đoàn du lịch, nàng muốn một mình dạo bước trên những lối xưa dù quang cảnh đã quá thay đổi không còn như xưa nữa. Sau hết nàng thả bộ ra bờ hồ Xuân Hương. Chỉ có ở đây nét quen đặc biệt ít thay đổi, vẫn hàng thông quanh hồ, bờ cỏ xanh mượt và làn gió nhẹ thổi lên từ mặt hồ, nắng vàng làm buổi chiều chợt ấm và những chiếc Pedalo chầm chậm trôi trên mặt hồ êm. 

Nàng ngồi xuống một bồn cây dưới tàn thông rộng che bóng.Thời gian ngưng đọng lại cùng với suy nghĩ của nàng, cho đến khi cái nhìn bâng quơ của nàng chạm phải người đàn ông đang lững thững đi tới gần chỗ nàng ngồi, dáng đi nặng nề vì chân của ông có vẻ bị thương tật, không bình thường.

Khi ông đứng lại, ngập ngừng ngay chỗ nàng đang ngồi. Nàng tự nhiên cúi chào:

- Ông có cần ngồi nghỉ chân một lát không ạ?

- Chào bà. Nhiều người…nhanh chân quá, họ đã giành hết chỗ  nghỉ chân “của tôi”.

Nàng nhổm sang một bên tỏ ý nhường chỗ, dù vòng tròn bồn cây chỉ có một mình nàng.

- Sau những ngày mưa, nắng bao giờ cũng đẹp hơn (Người đàn ông nói bâng quơ, cũng có thể là nói với nàng). 

- Dạ! Và nắng ở đây luôn dịu dàng hơn những nơi khác…

- Bà là người Đà Lạt chứ?

- Tôi không phải người Đà Lạt, nhưng tôi đã sống ở đây nhiều năm trong thời học sinh.

- Ồ! Tôi cũng thế. Tôi đã được hít thở bầu không khí trong lành ở đây chính xác là bốn năm, thuở chuẩn bị bước vào đời…

Rồi dường như họ không biết nói gì với nhau nữa. Riêng nàng thả trôi ý nghĩ của mình về vùng ký ức:

 


 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Người đàn ông chợt nói trống không, kéo nàng ra khỏi hồi ức:

- …bây giờ thật khó tìm thấy nét dịu dàng, e ấp ở một thiếu nữ như ngày xưa!

Trong khi chỉ có nàng ngồi gần, nàng xem như ông nói với mình nên nàng lên tiếng:

- Thời xưa? Là lúc nào ạ?

- …Lúc tôi còn trẻ!

Nàng nhìn một nhóm thiếu nữ vừa ngang qua, những cái quần short và váy quá ngắn, còn áo thì cũn cỡn, rộng cổ. Nàng hiểu lý do câu buột miệng của người đàn ông.

- Xã hội càng ngày càng văn minh, cần một cái nhìn dễ dãi hơn về mọi vấn đề thưa ông. Còn chúng ta thuộc lớp người đã già rồi…

Người đàn ông cười khẽ: 

- Dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi vẫn tiếc cái thời mà nhìn qua cách phục sức, người ta có thể đoán ra tư cách, thành phần nào.

Nàng chuyển câu chuyện:

- Xin hỏi, ông từ phương xa về?

- Vâng! Tôi muốn về thăm lại ngôi trường mẹ. Nơi đây cũng đã cho tôi những ngày hạnh phúc…

Nàng cười, nói đùa:

- …và về để tìm lại một kỷ niệm tình yêu của thời trai trẻ nữa chứ?

Người đàn ông bật cười:

- Bà có vẻ rành tâm lý quá nhỉ?

- Thời trẻ ai cũng vậy mà. Tôi cũng thế thôi. Có một thời tôi đã yêu biết mấy con đường về Thái Phiên…

Họ tự nhiên cởi mở hơn, người đàn ông nói:

- Có vẻ chúng ta có cùng một điểm chung. Nếu tôi đoán không lầm thì bà có người… quen là niên trưởng hay niên đệ của tôi?

- Thì cứ cho là vậy, nhưng người ấy đã ra đi không về…

- …Chuyện của bà xảy ra không ít trong thời ấy, vì “Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi? ”… 

- …Tôi chưa nói hết ý, rằng từ khi người ấy giã từ khung trời này thì cũng bặt tin. Và tôi cũng biết “Xưa nay chinh chiến mấy ai về!”  nên tôi vẫn hằng cầu nguyện chiến trường đừng cướp mất người ấy. 

- Mong rằng lời cầu nguyện của bà linh hiển. Nhưng chúng tôi ngày ấy lên đường không sợ cái chết. May mắn thì trở về lành lặn, không thì như tôi đây, một chân đã gởi lại chiến trường…

Nàng quay đầu nhìn vào mắt người đàn ông:

- Tôi chỉ có thể nói… (Giọng nàng trầm xuống đầy xúc động) Cám ơn ông! Tôi  chợt nghĩ đến người năm xưa, không biết bây giờ ra sao…

- Bà vẫn nhớ đến người ấy trong ngần ấy năm ư?

- Không! Tôi cũng như nhiều người phụ nữ khác khi có gia đình thì toàn tâm, toàn ý lo cho gia đình của mình. Câu chuyện cũ từ lâu lặn khuất trong lòng. Bỗng hôm nay đứng trước khung trời cũ, những hình ảnh xưa chợt trở lại và tôi thấy như mình đang trong cảm giác chờ đợi, với một chút thú vị vì nghĩ, mình cũng có những kỷ niệm tô điểm cho ký ức.

Người đàn ông thấy một sự cảm thông chan hoà với người vừa tình cờ gặp gỡ. Nàng dịu dàng và thân thiện biết bao:

- Xin hỏi tên của bà là gì được không? Biết đâu có lúc gặp lại...

- …tên tôi ư? Cùng tên một loài hoa đặc trưng của Đà Lạt!

- Anh Đào?

Nàng cười, ánh mắt xa xăm:

- ...Mimosa!

Cũng vừa lúc đó, chuông điện thoại trong túi nàng vang lên một khúc nhạc. Nàng lấy máy xem và nói nhanh:

- Xin phép ông, người nhà đang gọi tôi...

Nàng rời vị trí đứng lên, sau khi cúi chào tạm biệt. Người đàn ông chưa kịp phản ứng gì, nàng đã rảo bước nhanh, vừa đi vừa đàm thoại.

Sau câu trả lời “…Mimosa!”, trong đầu người đàn ông cũng thoáng hiện ra hình ảnh về một thiếu nữ của một thời xa xăm khi ông còn là một chàng trai trẻ đến vùng đất này rèn luyện để theo nghiệp kiếm cung. Ngày ấy đã xa lắm nhưng ông còn nhớ “…Để không cô đơn và có niềm vui trong một chúa nhật nào đó được phép ra phố, tôi đã tìm cho mình một 'Em gái hậu phương' để có những buổi hẹn hò, và tôi cũng đã gặp một nữ sinh rất dễ thương, tâm hồn nàng thật trong sáng, thánh thiện. Chính tôi đã gieo vào trái tim nàng hạt mầm tình yêu, nhưng không thể vun xới cho nó tốt tươi, cũng như không có cách nào dừng lại. Nơi quê nhà tôi đã có đính ước với một người, và người ấy đang chờ tôi trở về. Thế rồi khi tôi rời xa Đà Lạt, đó là 'cơ hội' để tôi chấm dứt với người con gái mà tôi gọi là Mimosa! Một kỷ niệm đẹp nhưng không kém phần ray rứt từ lâu ngủ yên trong lòng, hôm nay chợt choàng thức…”

Mimosa! Là Anh Đào đó ư?

Người đàn ông đứng lên, nhìn theo người phụ nữ đã đi một đoạn khá xa lên phía khu Hòa Bình, mà ông không thể đuổi theo hay gọi nàng lại, dù là gọi rất to cũng chưa chắc nàng đã nghe.

Như một viên sỏi đã ném vào lòng hồ mất tăm, việc tìm thấy lại nó là việc không tưởng. Ông đứng sững yên, nhìn về hướng nàng vừa khuất sau những dòng xe, sau những hình ảnh ùa về trong trí nhớ, muộn màng!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh

(Đặc San Lâm Viên)