Trường Võ Bị tuyển sinh ngoài những tiêu chuẩn về học vấn, còn đòi hỏi thêm những điều kiện như chiều cao tối thiểu 1m60, có sức khỏe tốt, độc thân và cam kết không kết hôn trong suốt thời gian theo học 4 năm...
Trong khi chờ đợi tại Biệt khu Thủ Đô cho đủ số người được lệnh tập trung để di chuyển lên trường, có hai bạn cùng xớ rớ mang theo túi xách quần áo nhập trong đoàn. Ngoại trừ những bạn quen biết nhau từ ngoài đời qua các lớp học chung hoặc cùng trường, phần còn lại chúng tôi không quen biết nhau nên chúng tôi chia thành những nhóm nhỏ trò chuyện cho qua giờ. Đúng ba giờ chiều toàn bộ toán học sinh chúng tôi được lệnh lên xe di chyển ra sân Ga xe lửa lúc đó còn ở gần chợ Bến Thành. Rồi sau đó lên tàu đi Đà Lạt. Khi đoàn tầu tới ga Krong Pha để thay đầu máy có bánh răng cưa để leo núi thì hai anh bạn mới tới chào từ biêt anh chàng trung sĩ dẫn đoàn chúng tôi.
Anh trung sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Ủa sao hai em không đi luôn lên Đà Lạt?
Hai anh bạn thú thật là đã bị loại, một do hình phổi chụp có vết mờ còn bạn kia vì thiếu thước tấc không đủ 1m60. Gặp đúng anh chàng trung sĩ vui tính, anh này bàn ra:
- Hai em đã đi Đà lạt bao giờ chưa?.
Cả hai đồng thanh trả lời:
- Chưa
- Thế thì cứ theo tôi lên chơi một lần cho biết, sau đó lấy cớ dẫn hai em về Nha Trang, tôi sẽ ra Nha Trang chơi luôn!
Thế là cả ba lại tiếp tục cuộc hành trình.
Chúng tôi tới sân ga Đà Lạt khoảng 10 giờ sáng ngày 11/11/1960. Tại đây chúng tôi thấy một đoàn convoy 10 chiếc GMC đang xếp hàng chờ. Chúng tôi tất cả được lệnh lên xe di chuyển về trường. Hai anh bạn chẳng biết ất giáp ra sao cũng leo lên xe đi đại cho biết trường Đà Lạt ra sao! Đoàn xe dừng trong khuôn viên trường Võ Bị vào buổi trưa. Quang cảnh đập vào mắt chúng tôi là hình ảnh các SVSQ khóa 15 đầu đội nón nhựa, quần áo kaki vàng nai nịt gọn ghẽ uy nghiêm đứng sắp hàng ngang thao diễn nghỉ chờ lệnh. Sau khi chờ ít phút, chúng tôi kéo nhau vào phòng khánh tiết của trường để coi hình ảnh các khóa chụp lưu niệm treo đầy tren tường. Nói chung trong lòng chúng tôi rất háo hức muốn gia nhập vào đời sống mà chúng tôi nghĩ sẽ mang tới cho chúng tôi nhiều thích thú bất ngờ! Mà bất ngờ thiệt, chỉ vì sau đó ít phút, chúng tôi được gọi tên cùng mang theo hành lý ra xếp hàng sau mỗi SVSQ cán bộ tiểu đội trưởng đang đứng đón chờ chúng tôi ngoài sân trường.
Tiếp theo sau đó là lệnh chạy bộ theo SVSQ tiểu đội trưởng. Các tiểu đội nối đuôi nhau chạy lúp xúp theo đàn anh. Cả sân trường trở thành một hoạt cảnh huyên náo chưa từng có. Lũ học sinh chúng tôi sau một đêm mất ngủ trên tầu tưởng đâu tới trường sẽ được cho nghỉ ngơi lãnh quân trang đồ đạc. Nào hay… Các bạn có túi xách nhẹ thì còn đỡ, những bạn mang cả va li quần áo thì ôi thôi vừa vác lên vai vừa chạy vừa thở không ra hơi. Có bạn mệt quá lăn kềnh ra sân cỏ ngồi thở hổn hển hy vọng “đàn anh” ngó lại thương tình cho nghỉ mệt!
Nào hay các đàn anh mặt vẫn tỉnh queo như chẳng hề quen biết la hét yêu cầu đứng dậy tiếp tục chạy!
Hai anh bạn tôi vì không có tên trong danh sách của đoàn đành đứng ở góc sân quan sát, có thể các bạn ấy cũng “hú vía” may mà mình không được kêu tên cũng nên!
Thiếu tướng Lê Văn Kim lúc đó là chỉ huy trưởng của trường. ông lững thững cầm chiếc can chỉ huy đi từ phòng làm việc ra đi dạo quanh sân quan sát. Khi phát hiện ra có hai học sinh còn đứng ngoài lề cỏ không tham gia đội hình đang chạy. Ông cho gọi một niên trưởng khóa 15 lại hỏi lý do. SVSQ khóa 15 tới chỗ hai anh bạn một cao một thấp này hỏi tình trạng của hai người. Anh chàng cao trả lời:
- Chúng tôi bị loại vì sức khỏe và chiều cao
SVSQ nọ đến trình diện CHT và cho biệt sự tình. Tướng Kim tới gặp hai người rồi hỏi:
- Hai em có muốn theo học khóa này không?
Cả hai mừng quýnh:
- Dạ thưa thiếu tướng muốn...
Thiếu tướng Kim ra lệnh cho SVSQ cán bộ khóa 15 điền tên hai người vào danh sách và hai anh chàng lại tiếp tục nối đuôi vào đám bạn đang chạy phờ phạc kia.
Thực tình chúng tôi cũng chẳng ai biết câu chuyện này cho tới khi chính một trong hai người tâm sự kể cho cả phòng nghe câu chuyện hy hữu này. Nói tới đây chắc các bạn đã đoán ra hai anh chàng đó là ai chưa?
Xin nói ngay anh chàng thiếu thước tấc đó là Lê Văn Cưu và anh chàng còn lại là Huỳnh Văn Lượm.
Ngày 30 tháng 3/ 1963 ngày mãn khóa 17. Lượm và Cưu đều cùng chọn về binh chủng TQLC. Cả hai người đều là những sĩ quan có nhiều thành tích trong chiến đấu của binh chủng này. Cưu là người thăng cấp đặc cách tại mặt trân lên đại úy trước cả các khóa đàn anh ra trước 15, 16. Còn Lượm mang cấp bậc trung tá chức vụ lữ đoàn phó trước ngày 30 tháng 4/75. Trung tá Huỳnh văn Lượm mất tại trại Z30A Xuân Lộc còn bạn Thiếu tá Lê Văn Cưu từ biệt bạn hữu chúng ta mới đây. Tôi vẫn nghĩ, nếu không có một anh chàng trung sĩ vui tính và một vị CHT tốt bụng thì chắc khóa 17 chúng ta đã không có hai sĩ quan tài năng này.
Song Vũ
No comments:
New comments are not allowed.