Wednesday, July 29, 2020

MỘT QUẢNG ĐỜI BINH NGHIỆP

Trần Ngọc Tòan

Trong thời gian qua, nhiều người bạn và ngay cả một số đàn em hỏi tôi sao không chịu yên thân ở hậu cứ sau ngày bị thương nặng ở Bình Giả.
 Khỏang giửa năm 1965, sau gần 6 tháng điều trị trong Quân Y Viện Đại Hàn, tại Vũng Tàu, tôi đựơc xuất viện với đôi nạng gổ. Một tháng sau, tôi được gọi trở lại gặp Hội đồng Y Khoa và đựơc phân loại 2 (phục vụ đơn vị không tác chiến). Điều dể hiểu là tôi chỉ đi không chạy đựơc do vết thương làm mất 1/3 bắp thịt đùi phải và lỏm mất thịt ở bắp chân phải.Nếu quyết tâm và chịu khó tập luyện, theo vật lý trị liệu, tôi có thể đi đứng bình thường. Có một điều đã thấm sâu trong tâm khảm tôi xuất thân là một Sĩ quan Hiện dịch được đào tạo từ trường Võ Bị Quốc Gia tại Đà Lạt. Chưa đựơc một tháng sau, tôi đựơc lệnh về Sài Gòn trình diện Bộ Tư Lệnh Liên Đòan Thủy Quân Lục Chiến đóng tại số 15 đường Lê Thánh Tôn. 
Tôi khập khiểng lên xe đò về Sài Gòn. Ngày hôm sau, tôi chống nạng vào trình diện Trung Tá Bùì Thế Lân nguyên là Đại Uý khi tôi đến đơn vị ngày ra trường. Ông Lân nhìn tôi như soi mói sau cặp kính cận dày của ông và chỉ nhếch mép nói cho tôi vừa đủ nghe. “Ông cầm Sự Vụ Lệnh về trừơng Quân Cảnh Vũng Tàu nhập học Khóa 3 Sĩ Quan Căn Bản rồi về đây lập Đại Đội 202 Quân Cảnh TQLC” Thế thôi rồi ông cúi xuống tiếp tục đọc đống hồ sơ giấy tờ trứơc mặt. Tôi đưa tay chào rồi lẳng lặng quay ra phòng Văn thư nhận SVL. Chưa bao giờ tôi thâý cô đơn như lúc này. Cô đơn hơn cả thời gian tôi bò một mình trong rừng 2 đêm 3 ngày sau khi bị 3 phát đạn trong trận Bình Giả, vào ngày 31 tháng 12 năm 1964. Lúc này, Trung Tướng Khang đã khá bận rộn với tình hình chính trị, sau ngày lật đỗ Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nên mọi việc đều nằm trong tay của Trung Tá BTL là Tham Mưu Trưởng. Tôi ghé nhà bà chị họ nghỉ tạm và lại lịt khịt lên xe đò đi ngựơc về Vũng Tàu. Khóa 3 SQ Căn Bản Quân Cảnh gồm có khoảng 5o người với đa số Chuẩn Uý mới ra trường Võ Khoa Thủ Đức , với văn bằng tốt nghiệp Đại Học Luật Khoa và 2 vị mang cấp Đại Uý xuất thân Khóa 10 Võ Bi Liên Quân Đà Lạt. Ở trường Quân Cảnh tôi lấy đựơc bằng thiện xạ súng Colt 45 nhờ bắn đựơc tay trái. Bẩm sinh tôi thuận tay trái nên khi lên 5 tuổi tôi vào bàn ăn cầm đủa tay trái đã bị ông thân đập một phát vào tay. Từ đó, tôi tập cầm đủa bằng tay mặt nhưng khi cầm vật nặng như búa phải đổi tay trái. Do đó tôi rất thoải mái khi cầm súng lục bằng tay trái. Tuy với một chân tựa trên nạng, sau 3 tháng tôi đã tốt nghiệp Thủ khoa khóa 3 SQCB dưới quyền Chỉ huy Trửơng là Đại Uý Nguyễn Văn Lựơc. Khi Trung Tá Chỉ Huy Trưởng Quân Cảnh và Đại Uý Kinh, từ Bộ Tổng Tham Mưu ra chủ tọa ông nói tôi đã bị thương ngòai mặt trận sao không về binh chủng QC luôn. Tôi đáp là phải về lập Đại đội 202 QC cho binh chủng TQLC.

Đại đội 202 Quân Cảnh gồm tòan những người lính và Hạ Sĩ Quan từ các đơn vị tác chiến tuyển chọn về và cho đi học ngành Quân Cảnh. Từ đó họ hoạt động rất hữu hiệu và vững chắc trong binh chủng TQLC, từ Hậu cứ đến khắp các nơi trên mặt trận. Lần đầu tiên, vào chiến dịch năm Mậu Thân 1968, Đại đội 202 Quân Cảnh đã đựơc Trung Tá Tôn Thất Sọan, Chiến Đoàn Trưởng CĐ147 TQLC trao tặng 1 Anh Dũng Bội Tinh với nhành dương liễu và huy chương ADBT với ngôi sao đồng khi đã hộ tống chuyển quân và tiếp tế cùng tãn thương qua các mặt trận ở Sài Gòn, Chợ Lớn và Gia Định.. Ngày 1/10/ 1967 tôi đựơc lên Đại Uý thực thụ. Sang năm 1968, do tình hình chiến sự tôi đựơc giao phó kiêm nhiệm Đại đội trưởng ĐĐ Chỉ Huy Hành Chánh tức là Tổng Hành Dinh sau này và Trửơng Trại Lê Thánh Tôn. Tuy nhiên, vốn là SQ ngành hiện dịch tôi tự thấy mình bị kẹt với chức vụ đã “đụng trần nhà” với cấp bậc Đại Uý. Qua năm 1969, tôi xin đi học khóa Chỉ Huy và Tham Mưu Trung Cấp tại Đà Lạt. Cùng khóa với tôi có Thiếu Tá Lê Văn Hiền, Đại Uý Phan Công Tôn và Nguyễn Đăng Hòa. Ba tháng sau tốt nghiệp trở về trình diện BTL Sư Đoàn, tôi được Đại Tá BTL gọi vào cho lệnh tôi làm Trưởng Phòng I kiêm TP Tổng Quản Trị của Bộ Tư Lệnh, kể từ ngày 15/6/1969. Lúc ấy Thiếu Tá Hoàng ngọc Bảo vốn xuất thân từ Truyền Tin đã đựơc chấp thuận du học khóa Hành quân Thủ Bộ của TQLC Hoa Kỳ. Tôi phải tự học hỏi để đãm nhận cả 2 chức vụ này. Đầu tiên, tôi yêu cầu các SQ và HSQ Trưởng Ban báo cáo cho tôi biết công việc hàng ngày, hàng tuấn và hàng tháng của họ. Để rồi sau đó, tôi xin các huấn thị điều hành căn bản của BTTM ra so sánh lại, để biết việc và chấn chỉnh lại. Ngày 1/1/1970 tôi đựơc lên Thiếu Tá. Phụ tá của tôi bên Phòng I là Đại Uý Nguyễn Văn Nhiên và bên Phòng Tổng Quản Trị là Đại Uý Phan Kế Bạt. Phải công nhận nhờ vào vốn liếng học từ trường Võ Bị, tôi đã mau mắn bắt tay vào 2 phần hành chuyên môn ngoài khả năng tác chiến. Với cấp số chức vụ Trưởng Phòng TQT của Sư Đoàn là Trung Tá nhưng tôi không thích thú gì khi phải làm những việc do cấp trên chỉ định, như thuyên chuyển một số SQ mới ra Trường Thủ Đức về đơn vị này nọ không tác chiến, hoặc làm những bản tuyên dương cho những người thật sự không có công trạng kèm theo cấp số huy chương do BTTM hoặc Quân Đoàn cung cấp. Khi ấy, Trung Tướng Lê Nguyên Khang đã kiêm nhiệm Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô và Quân Đòan 3. Ông chỉ có độ nửa giờ ghé văn phòng ký tên trên chánh bản.Còn lại đều do Đại Tá BTL ký hết. Kể cả việc phê điểm hàng 3 tháng cho các Lữ Đoàn Trưởng, Tiểu Đoàn Trưởng, Trưởng Phòng của BTL Tất cả đề nghị thăng thưởng , huy chương được đưa lên BTL Quân Đoàn hoặc BTTM. Không ai từ chối bác bỏ khi thấy tên của T/ T Khang. Đó là những huy chương “Ăn giổ” hay Huy chương “Lèo”. Có những người về làm Tham mưu ở Sài Gòn nhưng nhờ được phê điểm 99/100 và huy chương “Lèo” nên lên Trung Tá, Đại Tá trước cả bạn bè cùng khóa Sĩ quan ở đơn vị tác chiến. Có người lấy cả chục Anh dũng bội tinh với nhành dương liễu theo kiểu “Ăn giổ”. Tôi chúa ghét nịnh hót và luồn cúi nên ngày càng khó chịu. Đồng thời tôi tôi cũng nhận ra có thể mình bị đưa ra đở đạn làm vật thiêu thân, nếu có tố giác tham nhũng từ phía trên do Thủ Tướng Hương chủ trương. Từ đó tôi tìm cách rời khỏi Phòng TQT. Trước hết tôi tư chuẩn bị một người thay thế bằng cách đề nghị đem Đại Uý Nguyễn Văn Diển là Trưởng Ban I Tiểu Đòan 2 TQLC lên làm Phụ tá. Giửa năm 1974, Đại Uý Diển lên tới Trung Tá trong khi tệ hạ còn mang lon Thiếu Tá dù cầm Tiểu Đoàn ở Quảng Trị được một năm. Vừa đúng lúc, Mỹ lên kế hoạch rút quân và Việt Nam hóa chiến tranh. Vào đầu tháng 6 năm 1971, đích thân Trung Tướng Lê Nguyên Khang gọi tôi lên trình diện và cho lệnh tôi đứng ra thành lập Bộ Chi Huy Căn Cứ lấy tên là Căn Cứ Sóng Thần, để nhận bàn giao căn cứ của Sư Đoàn 1 Luc Quân Hoa Kỳ Taị ranh giới Dỉ An, Lái Thiêu và Thủ Đức. Ông còn nói tôi giao cho ông vì không muốn tai tiếng xảy ra khi các đơn vị khác bán buôn tham nhũng lúc nhận các căn cứ của Mỹ. Tôi mừng hết lớn.

Ngay sau đó, tôi đã xin Đại Uý Tô Văn Cấp, xuất thân khóa 19 Võ Bị, đã bị thương nhiếu lần đang nằm ở Khối Bổ Sung , cùng với Đại Uý Nguyễn Kim Tiến cũng bị thương từ TĐ3TQLC để cùng tôi thành lập Bộ Chỉ Huy Căn Cứ Sóng Thần. Theo bảng cấp số đã được chấp thuận, Căn cứ Sóng Thần do một Chỉ Huy Trưởng mang cấp Đại Tá, bao gồm Trung Tâm Huấn Luyện TQLC và hậu cứ các Tiểu Đoàn TQLC trừ TĐ4 TQLC ở Vũng Tàu. Ranh giới căn cứ tiếp giáp 3 quân hành chánh Thủ Đức, Dỉ An và Lái Thiêu (Bình Dương). Trong ấy có cả một phi trường với phi đạo cho phi cơ vận tải C123. Trong thơì gian từ tháng 9 năm 1971 đến tháng 6 năm 1972, Phi đoàn Trực thăng 1/9 Không Kỵ Hoa Kỳ còn đồn trú trong căn cứ này, dưới sự phối hợp phòng thủ của BCH Căn cứ Sóng Thần TQLC. Chỉ trong vòng 1 tháng sau khi nhận lệnh, BCH Căn cứ đã thành hình và ngồi xuống tiếp nhận căn cứ, trong một buổi họp với vị Đại Tá Chỉ Huy Căn cứ Sư Đoàn 1 LQ Hoa Kỳ.Theo lời bạn bè bảo tôi lên như diều vì cấp số Chỉ Huy Trưởng là Đại Tá, sau ngày rời Phòng Tổng Quản Trị Sư Đoàn.

Nhưng, vào đầu năm 1972, khi Tiểu đoàn 2 TQLC do bạn cùng khóa Võ Bị của tôi chỉ huy là Trung Tá Nguyễn Xuân Phúc trở về nghỉ tại Hậu cứ sau cuộc hành quân. Hậu cứ này nằm ngay trong Căn cứ Sóng Thần. Sáng hôm ấy, tôi lật đật chạy xe sang thăm bạn. Bạn tôi vẩn còn độc thân vui tính nên cứ thế tôi ào ào đi thẳng vào phòng riêng. Nào ngờ tôi đụng đầu ngay Ông Cụ thân sinh của Phúc, vốn là Giám Đốc Nha Địa Dư Đà Lạt khi chúng tôi còn trong trường Võ Bị. Bên cạnh còn có thêm một cụ nửa mà tôi đoán già đoán non là bạn của cụ thân sinh của Phúc. Cứ thế tôi vừa chào hỏi vừa tự nhiên ngồi xuống ghế sa-lon. Tôi chưa kịp nói gì thêm bổng cụ bạn đưa tay chỉ tôi nói tỉnh bơ : “ Sự nghiệp của ông này đến đây là chấm dứt rồi. Không những thế sau này còn có thể nguy hại đến tính mạng hoặc đi tù ít nhất 9,10 năm. Mà người này số mệnh đào hoa nên còn con rơi con rớt nửa. Thôi nhé. Nếu muốn tránh đại họa thì nên đưa cả vợ con quy y cả đi là vừa.” Tôi vốn loại phản ứng chậm nên thầm nghĩ chắc Ông Cụ này nói đùa chơi và thật sự tôi cũng không tin bói toán.. Theo lẻ thường tôi đang trên đà đi lên trong binh nghiệp vì giử chức vụ cao hơn 2 cấp. Mà tôi không tham ô nhũng lạm buôn bán vật dụng trong căn cứ làm sao bị đi tù đựơc. Sau ấy tôi thấy cụ đứng lên theo chân cụ thân sinh của Phúc đi nhìn quanh quẩn nơi ở của Phúc. Tôi thấy bất tiện lên lẳng lặng đi về. Phúc đưa chân bảo nhỏ rằng “Đấy là cụ Diển ấy mày ạ” Tôi không biết cụ Diển là ai nên cũng gật gật bắt tay bạn ra về. Khi hỏi lại tôi mới biết cụ Diển là người xem Tướng và tử vi cho Tổng Thống Thiệu, vốn là bạn thân của cụ thân sinh của Phúc, đã nhờ đến xem nơi ở và tướng cho Phúc. Tôi không biết gì nên vô tình gặp mặt. Mãi về sau này, khi Phúc đã hi sinh ngòai mặt trận Đà Nẵng, cuối tháng 3 năm 1973, tôi cố dò hỏi xem cụ Diển có nói gì về bạn của tôi không nhưng được biết cụ giữ im lặng cho tớí ngày cụ qua đời. Thiên cơ bất khả lậu chăng ? Còn tôi, mấy chục năm sau, nghĩ lại tự nhiên tôi thấy sao cụ nói về tôi đúng quá. Tôi vẩn còn mang lon Thiếu Tá cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, dù trên hồ sơ lưu trữ của Ngũ Giác Đài Hoa Kỳ tôi đã lên Trung Tá từ ngày 1/1/1975, cùng với hai người khóa đàn em là Đinh Xuân Lãm K17 và Trần Văn Hợp K19 vì quyết định không phổ biến. Sau ngày mất nứơc tôi đã bị đi tù khổ sai và biệt xứ của CS đến 9 năm. Tuy vậy, sau khi nghe cụ Diển nói tôi cũng đưa cả gia đình vào chùa quy y nên vợ con của tôi cũng không khổ ải dưới chế độ CS sau năm 75. Và tôi cũng có một đứa con gái với ca sĩ Thanh Trúc ở Saì Gòn năm 1972.

Dù rất cứng rắn và giử mình trong sạch khi làm chỉ huy căn cứ Sóng Thần nhưng tôi không làm sao kiểm soát nổi hai tay đàn em thân tín của Trung Tướng K. và Đại Tá BTL khi họ mang những vật dụng và máy móc ra khỏi căn cứ với giấy cầm tay đưa cho Quân Cảnh. Hơn nửa khi thấy nhiều cấp lớn hơn nhìn vào chổ ngồi Chỉ Huy Trưởng Căn cứ nên tôi âm thầm lo tự học và rèn luyện thêm Anh Văn để xin du học tìm lối thoát. Gặp đúng lúc, Mỹ cho Sĩ quan Việt Nam du học các Đại học Mỹ, theo kế hoạch Việt Nam hóa nên tôi nạp đơn xin đi học khóa Kỹ sư Điện, dự trù vào cuối năm 1972.Một tháng sau, tôi được gọi về thi Anh văn tại Trường Sinh Ngữ Quân Đội với một vị Thiếu Tá Hải Quân và một Thiếu Uý Công Binh TQLC. Sau hai cuộc khảo nghiệm sơ khởi và chung kết tôi đạt đựơc kết quả cao nhất là 93/100, so với vị Thiếu Tá HQ là 80/100. Thế là tôi được Phòng Cố Vấn Hải Quân gọi về trình diện lập thủ tục du học.Sau khi đã may sắm quân phục xong tôi được gọi lên Phòng Cố Vấn Hải Quân.Nơi đây báo cho tôi biết tôi không đi du học được vì Tướng Buì Thế Lân đã gởi công điện hủy bỏ tất cả các khóa học trong và ngoài nước dành cho Sĩ Quan TQLC vì nhu cầu chiến trường. Tôi lủi thủi quay về để nhường chổ lại cho vị Thiếu Tá Hải Quân. Trong khi ấy, Đại Tá Nguyễn Thế Lương và Trung Tá Nguyễn Xuân Phúc được đề cử đi học khóa Chỉ Huy và Thanm Mưu của TQLC Hoa Kỳ tại Quantico, Virginia. Nhưng sau kỳ thi khảo nghiêm cả hai đều thiếu điểm 60/100 nên quay trở ra Quảng Trị. Phúc gặp tôi bảo” Tao là dân Tóan nói tiếng Mỹ chỉ lèm bèm vài câu, lại cứ miệt mài hành quân riết có học hành Anh văn chó gì đâu mà thi với cử.Chỉ mong có dịp về Sài Gòn xả hơi dăm ngày thôi!” Phòng Cố Vấn TQLC Hoa Kỳ cho Tướng BTL biết cấp số mổi năm dành cho TQLC Việt Nam chỉ có 1 chổ theo ngân sách. Nếu năm nay, TQLCVN bỏ trống có thể sang năm không còn nửa. Cuối cùng, tôi được lệnh đi thay chổ ấy vì đã xong thủ tục du học và bàn giao chức vụ cho Trung Tá Lê Bá Bình mới bị thương ở Đông Hà, Quảng Trị.
Đầu tháng 8 năm 1972 tôi lên đường bay sang Quantico, Virginia nhập học khóa Chỉ Huy và Tham Mưu của TQLC Hoa Kỳ trong 1 năm. Trong khi ấy, ngày 16 tháng 9 năm 1972, TQLC đã dựng cờ chiến thắng trên Cổ thành Quảng Trị. Tôi đã hảnh diện thuyết trình ngắn với các đồng môn TQLC Hoa Kỳ tại Quantico, Virginia. Đầu tháng 8 năm 1973, tôi quay về Việt Nam dù Nhà Trường cho tôi ở lại Mỹ thêm 2 tháng đi du hành quan sát tại Đệ 6 Hạm Đội ở Địa Trung Hải.. Lúc vào trình diện đã gặp ngay Tướng BTL về Sài Gòn nên ông bảo tôi bay theo ra hành quân. Tôi hảnh diện nói với Tư Lệnh tôi đã tốt nghiệp Trường Chỉ Huy và Tham mưu của TQLC Hoa Kỳ với cấp bằng hẳn hoi. Lần này ông cho biết tôi làm Chánh Văn Phòng cho ông thay thế bạn tôi là Trung Tá Nguyễn Đằng Tống ra TĐ4 TQLC. Tôi đáp ngay rằng tôi không có khả năng làm Chánh Văn Phòng. Ông tức giận bảo ông chưa làm sao bảo không được. Ở Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn tại Hương Điền , Huế, Thiếu Tá Đặng Văn Học ngày xưa khi tôi đến TĐ4 là Chuẩn Uý Ban 1, được lo chổ ăn ở cho tôi. Tôi lặng lẻ theo chân ông Tướng đi thăm các đơn vị trên chiếc trực thăng luôn cất cánh đúng 10 giờ sáng và luôn bay ra hướng Đông trước rồi đi đâu thì đi. Trong thời gian này, Trung Tá Joey Strickland nguyên là bạn cùng khoá Chỉ Huy và Tham Mưu với tôi bên Quantico,sang Việt Nam làm Sĩ Quan Liên Lạc của TQLC Hoa Kỳ làm việc trực tiếp với Tư Lệnh TQLC Việt Nam.Joey gặp tôi và luôn tỏ ra rất thân thiện cho mãi sau này.Năm 1985, tôi và Joey đã gặp lại nhau trong chương trình 20/20 của Barbara Walter trên hệ thống ABC. Đó là người bạn Mỹ thứ hai thân với tôi sau Phil O Brady.Trung Tá Joey Strickland do bất mản với cuộc rút quân của Hoa kỳ nên đã bị giải ngũ sau năm 1975. Cho đến một hôm, Đại Uý Đan tùy viên của Tướng Lân bảo tôi theo lệnh Ông Tướng lên Trực thăng bay ra Phi trường Phú Bài đón “Bà Tướng” đi Air Vienam ra thăm. Bất đắc dỉ tôi phải đi.”Bà Tướng “ này , theo tôi biết là vợ của một Thiếu Tá Cảnh Sát đã ly dị, có liên hệ với Viện Thẩm Mỹ Bích ngọc, nay đang bắt bồ với ông Tướng.Tôi đặt tên là bà Cloudy. Khi chiếc phi cơ Air Vietnam đáp xuống Phú Bài, Đại Uý Đan chạy đi đón. Tôi đứng laị chờ bên chiếc trực thăng. Khi vừa thấy bà Cloudy bước tới một người lính cận vệ của Tướng L. nói lớn “ Bà Tướng tớí rồi” Tôi bổng nổi điên đá chàng này một phát, nói”Bà Tướng cái gì.” Vừa lúc Đại Uý Đan đưa bà Cloudy lên ghế giửa phi cơ.Tôi chỉ gật đầu chào rồi bước lên khi phi hành đoàn nổ máy. Lần này, tôi biết mình phải chuẩn bị lên đường. Tôi không thể ngồi vào những chổ làm ra tiền cho cấp trên vì quen thói thẳng thắn. Nhưng cứ thây kệ Mình là SQ hiện dịch phải sống chết với Quân Đội. Được vài hôm sau khi bà Cloudy rời Hương Điền về Sài Gòn, Tướng Tư Lệnh gọi tôi vào. Ông nghiêm nghị lặng thinh một lát rồi nhếch mép nói “Tôi nghe nói mấy anh Sĩ quan Đà Lạt được huấn luyện rất gallant với mấy bà. Sao ông lại có thái độ với bà V. như thế “ Tôi đáp ngay “ Như tôi đã trình bày với Thiếu Tướng, tôi không thể làm Chánh Văn Phòng được. “ Rồi tôi chậm rải nói tiếp :” Thiếu Tướng đưa tôi đi đâu cũng được kể cả đơn vị tác chiến “Ông Tướng không nhìn tôi và không nói gì thêm sau khi đưa tay ra hiệu tôi ra khỏi phòng. Tôi thơ thẩn ra ngôi nhà sàn làm quán nhậu của một người dân đánh cá, bên bờ Phá Tam Giang, gọi chai bia Con Cọp và miếng nực khô, ngắm cảnh sông nước nổi trôi. Tôi bổng nhớ lại ngày tôi cùng Nguyễn Đằng Tống, Đỗ Hữu Tùng mới ra trường về được đưa ngay xuống tàu về Cà Mâu gặp đơn vị.Sau khi chạy theo đám lính đổ bộ với hai bàntay trắng lên Năm Căn. Đại Uý BTL gọi lên trình diện. Ngay giửa rừng đước sình lầy, chúng tôi đứng nghiêm chờ trong khi ông cứ mải cúi nhìn xem bản đồ.Mãi một lúc sau, ông nhìn lên, nói không hở môi” Trường Đà Lạt dạy các ông như thế à.Chó mèo cũng có tên” Tôi nổi giận đưa tay chào và la lớn như hồi còn Tân Khóa sinh Võ Bị, ngay giửa vùng hành quân:” Thiếu Uý T. N. T. số quân.. trình diện Đại Uý. Kế tiếp là Tống và Tùng. Sau đó ba đứa tôi được phát 3 khẩu Shotgun lội theo 3 Đại đội cho hết cuộc hành quân Sóng Tình Thương. Đại Uý L. chỉ ở Tiểu Đòan 1 năm rồi về lại Bộ Tư Lệnh do sức khỏe yếu kém. Ngày hôm sau, Đại Tá Phạm Văn Chung, Tham Mưu Trưởng hành quân gọi tôi lên bảo Ông Tứơng nói cậu ra ngồi Phòng 3 lo việc tổ chức huấn luyện về Hành Quân Thủy Bộ cho các Sĩ quan cấp Đại đội trưởng, ở các Bộ Chỉ Huy Lữ Đòan. Tôi vui vẻ trình diện Trung Tá Đỗ Kỳ và bắt tay ngay vào việc vì đó là “Nghề của chàng”. Tôi tha hồ gặp lại đám bạn bè cùng khóa bên Nhảy Dù, Không Quân, Bộ binh từ Huế ra Quảng trị.Nguyễn Xuân Phúc bảo mày ra tác chiến với tụi tao đi.Làm Chánh” Văn buồng” như đi bưng bô cho ngưòi ta ị vậy. Sống chết có số cả mày ơi. 
Qua đến đầu tháng 10 năm 1973, một sáng sớm, khi Quảng Trị và Huế đang chìm ngập trong cơn lũ lụt tháng 10, Đại Tá Chung gọi tôi bảo mang ba –lô lên xe của Phòng 3 chạy ra Chợ Cạn, Quảng Trị để nhận bàn giao Tiểu đoàn 4 TQLC, với bạn cùng khóa Võ Bị Nguyễn Đằng Tống. Tống đựơc phép về Sài Gòn cưới vợ và trở ra làm Lữ Đoàn Phó LĐ 147 cho Quyền Lữ Đoàn Trưởng Đỗ Hữu Tùng, cũng là bạn cùng khóa 16 Võ Bị. “Ba Trái Thúi” ngày xưa ở Tiểu đoàn 4 TQLC nay gặp lại nhau trên chiến trường Hỏa Tuyến Quảng Trị sôi sục lửa đạn.

 “ Chàng từ đi vào nơi gió cát,

 Đêm trăng này nghỉ mát nơi nao….” ( Chinh Phụ Ngâm)


Trần Ngọc Toàn

Sunday, July 26, 2020

Mời đọc Bên tách trà: Chuyện bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm 2020

Một câu chuyện về công án Thiền được ghi lại trong quyển 101 Truyện Thiền (101 Zen Stories) thì chuyện "Tách trà - A cup of tea" được dùng làm chuyện mở đầu, với một ngụ ý rất thâm thuý. Câu chuyện cho thấy rằng khi trong đầu (tâm trí) của một người đã chứa đầy ắp ý tưởng thì không còn chỗ cho một ý tưởng mới nào khác nữa, cũng như tách trà đã đầy, nếu rót thêm thì cũng chỉ tràn ra ngoài mà thôi.
Nền chính trị Hoa Kỳ, kể từ ngày tổng thống Donald Trump đắc cử thì sóng gió không ngừng. Gần đây lại có thêm đại dịch đến từ Tàu cộng tàn phá Hoa Kỳ và cả thế giới. Đồng thời sự tranh đua vào ghế tổng thống Hoa Kỳ đang ở giai đoạn cuối, vào tháng 11 tới đây, càng làm tăng biến động với đủ loại thủ đoạn chính trị, kể cả bạo động, để đoạt thắng lợi, cho dù nước Mỹ có bị phá huỷ.
Đặc San Lâm Viên mời quý vị đọc bài "Bên Tách Trà: Chuyện Bầu Cử Tổng Thống Hoa Kỳ Năm 2020" của tác giả Bùi Phạm Thành về chính trị Hoa Kỳ và nhất là điểm qua những hành động và thành tích của tổng thống Donald Trump và Joe Biden để tự đánh giá và chọn lựa. Tuy nhiên trước khi vào chuyện, xin quý vị hãy đổ hết đi những giọt trà của hôm trước, gạt bỏ những thành kiến cũ đầy ắp trong tâm trí, để cùng tác giả uống tách trà mới của đầu ngày, rồi cùng nhìn vào sự kiện của quá khứ và hiện tại để tự tìm câu trả lời cho tương lai.


http://www.dslamvien.com/2020/07/ben-tach-tra-chuyen-bau-cu-tong-thong.html


Bùi Phạm Thành K25

Saturday, July 25, 2020

Thư gởi con


Tuổi trẻ ở hải ngoại có riêng nhận định của chúng mặc dù những đứa con đó mang dòng máu Việt lại được sinh ra ở Mỹ. Tôi có 3 đứa con, tôi biết chúng đang còn lưỡng lự không biết phải bầu cho ai trong nhiệm kỳ tổng thống Mỹ vào 3/11/2020 này. Tôi liền viết cho chúng một lá thư gồm hai thứ tiếng (Việt và English). Sau khi chúng đọc xong, liền cam quyết, thề thốt với tôi rằng: Ba mẹ ơi! Chúng con sẽ bầu cho TT Donal Trump và đảng Republican như là báo đáp công ơn của ba vậy!
Nghe vậy lòng chúng tôi dạt dào sung sướng! Xin chia sẻ với các bạn đọc bức thư tôi viết cho các con tôi dưới đây!

Các con yêu quý!
Hình ảnh tang thương vượt biển trốn Cộng sản của ba mẹ không bao giờ phai nhạt. Tuy không ôm cõng các con liều mạng thập tử nhất sinh trốn Cộng sản, nhưng sau khi đến định cư trên đất nước Hoa Kỳ, ba mẹ cũng đã sinh ra được ba con ngoan và nuôi lớn thành người.
Tuy chưa đứa nào thành gia thất, nhưng ba mẹ thấy rằng các con đã trưởng thành. Các con đã nhìn thấy và cảm nhận được công ơn to lớn của cha mẹ sinh các con ra, nuôi các con lớn từ hai bàn tay trắng của cha mẹ. Vì vậy mà mỗi năm khi đến ngày sinh nhật của các con, các con luôn gọi hoặc đến hôn ba mẹ và thưa rằng “Con cảm ơn ba mẹ đã cho con tấm thân này. Không có cha mẹ, con không có thân này được! Con biết ơn ba mẹ đã cưu mang 9 tháng và nuôi dưỡng con. Con thương cha mẹ!”
Lời của các con đã làm cho ba mẹ rơi lệ. Và cũng chính cha mẹ đã nghe các con bàn thảo với nhau để báo đáp công ơn của cha mẹ: Một đứa sẽ mua cho ba mẹ xe đẹp, đứa kia sẽ mua nhà cho cha mẹ, và đứa còn lại là sẽ sắm sửa vật liệu trong nhà. Các con đang đặt phương án này thành mục đích để thực hiện.
Mấy chục năm qua trước đây, từ ngày định cư trên Mỹ quốc, ba thấy trong hai đảng, Cộng hòa và Dân chủ, đảng nào cũng có ưu điểm và khuyết điểm. Nên, ba mẹ chỉ độc lập, không theo đảng phái nào cả. Chỉ đứng ngoài để ủng hộ chính nghĩa, lẽ phải và công lý mà thôi. Đảng nào làm đúng để xây dựng đất nước, hợp với chình nghĩa là ba má ủng hộ. Tuy nhiên, trong gần 4 năm vừa rồi, ba mẹ đã chứng kiến tận tai mắt rằng, đảng Dân chủ đã quá tư kỷ, hẹp hòi; quá điêu ngoa, mánh mung, quỷ quyệt đến nổi hết sức tưởng tượng. Họ sai đến độ không còn lý trí, chẳng có óc não. Họ đang ủng hộ và theo đuổi Chủ nghĩa Cộng sản. Họ muốn mang Chủ Nghĩa Cộng Sản vào đất nước Hoa Kỳ! Một chủ nghĩa ma vương đại gian, đại ác đã khiến ba mẹ phải trốn bỏ quê hương Việt Nam của mình. Ba mẹ không thể chấp nhận Chủ nghĩa Cộng sản này được mà đảng Con Lừa đang mang vào trên đất nước Hoa Kỳ mến yêu, nơi các con và thế hệ con cháu các con sau này sinh sống!
Cho nên, ba mẹ hoàn toàn không cần con báo đáp công ơn bằng cách mua xe, mua nhà, sắm sửa cho cha mẹ gì cả. Mà cha mẹ chỉ muốn các con làm chỉ ba điều sau:
1) Bầu cho TT Trump trong nhiệm kỳ 2020.
2) Bầu cho tất cả toàn bộ đảng Cộng Hòa trong kỳ bỏ phiếu này.
3) Quyết định ghi danh trở thành thành viên của đảng Cộng Hòa!
Đó là sự báo hiếu cho cha mẹ trong đời mà cha mẹ mong ước! Đó là sự trả ơn mà cha mẹ mong cầu!
Ba mẹ đã trải qua nhiều mồ hôi và nước mắt, trốn trên một chiếc thuyền nhỏ chở đầy người tiến về phía con đường tối tăm xa lạ trong đại dương; không biết sống hay chết để thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của ác đảng cộng sản để có được hôm nay, trao cho ba đứa con một cuộc sống tốt đẹp. Ba mẹ chỉ yêu cầu các con thực hiện ước mơ của ba mẹ để những nỗ lực khó khăn của ba mẹ không bị vứt bỏ đi như rác rưởi. Hiếu thảo với ba mẹ là làm những gì mà con tim ba mẹ mong ước và đam mê!
Đảng Dân chủ không có sự đồng cảm hay tôn trọng những người sống dưới sự cai trị của cộng sản. Trong mắt họ, họ chỉ thấy những ký hiệu đô la. Đó là lý do tại sao Tổng thống Trump là tổng thống vĩ đại nhất mà ba mẹ các con đã chứng kiến. TT Trump chủ trương tiêu diệt Đảng Cộng sản Trung Quốc và đặt an ninh quốc gia lên trên tất cả. Đồng thời, ba mẹ mong các con hãy bỏ phiếu cho tất cả những người Cộng hòa để họ tiếp tục ủng hộ Tổng thống Trump để giúp hoàn thành nhiệm vụ của ông ta! Chúng ta phải chống lại chủ nghĩa cộng sản bằng mọi giá!
Triệu nụ hôn các con yêu quý,
Hoài Nam Phạm Văn Giáo
14/7/2020
=====================
A LETTER TO MY CHILDREN
My lovely children! The horrendous memories of sailing across the deep ocean to escape the cruel hands of the Vietnamese communists can never be erased from our minds. We had risked our lives in order to search for freedom and to be able to settle in the United States, the land of great opportunities, where we gave birth to you three beautiful children and raised you to become good-natured human beings.
Even though none of you have started a family of your own just yet, you three had already acknowledged how it is to have a family and to have the empathy of a parent’s heart. We can see that you do truly love and have the deepest gratitude for us. For instance, every year on your birthday, instead of waiting for us to call and wish you a happy birthday, you would call us first thing in the morning and exclaimed, “Mommy and dad! Thank Mommy and dad for giving me this life, this mind, body and soul. Without you two, I would not exist in this world. I appreciate all the hardships that Mommy had to endure for 9 months straight and many years after birth to raise me to become a good, well-mannered person. I love Mommy and Ba more than you know!”
This truly brings tears to our eyes. Nevertheless, you also want to show gratitude to us by saying that as for future plans, one of you will buy us luxury cars, another would buy a grand home for us, and the other will buy all the furniture and electronics for our home.
When your mom and I first settled in the United States, we found that both Republican and Democratic Parties have their advantages and disadvantages. Therefore, as American citizens, we decided on staying in the Independent Party and not as partisans, to stand independently and support for the rights and justice for all. However, for the past four years, your mom and I have witnessed with our own eyes that the Democratic Party has become too selfish, greedy, narrow-minded, insular, untruthful, cunning, and crafty. These people have ignored all rights and mindlessly keep heading down the immoral paths. All along, they have been supporting communism. They want to bring communism into the states! Communism is the evil roots of the reason that your mom and I, as well as millions of our fellow Vietnamese, sacrificed our lives and fled from our homeland! We have firsthand experienced the evil and inhumane wrath that these socialist, horrible human beings brought into our country. Will we have to see that here in this beautiful land of greatness? We cannot and will not accept that the US will lend its hands in helping the communists, nor bring their ideas here where you and your future generations reside. We do not want to see our children suffer the same way we did in any way. We came here to find freedom and human rights in order for our children to grow and become decent human beings with integrity, respect, and empathy towards mankind.
With that being said, to my three children; your mom and I do not wish for you to buy us cars, grand house, or any home furnishings that you had planned. Instead, from our hearts, we only ask you of three things:
1) On November 3, 2020, vote for President Donald Trump for a second term.
2) Vote for all Republicans during this election period.
3) Register yourself permanently as members of the Republican Party.
We, your mom and I, have suffered through many sweat and tears, sailed in a tiny, crowded boat toward the unfamiliar, dark path of the ocean’s current, not knowing if we would survive or die, in order to escape the evil hands of the communist party to give you three a good life. All we ask of you now is to fulfill our wishes and to not throw our hard efforts away like trash. To be filial to us is to do what our hearts only long for and to understand why we are so passionate about this.
The Democrats do not have empathy or the respect for the people who have lived under the communist rule. In their eyes, they only see dollar signs. Which is why President Trump is the greatest president your mom and I have witnessed. He advocates on destroying the Chinese Communist Party and put national security above all else. To our children, vote for all Republicans so that they shall keep on supporting President Trump to help fulfill his mission! We must fight communism at all costs!
Millions of kisses to you, our lovely children!
With love,
Hoai Nam Giao Van Pham
14/7/2020


Tuesday, July 21, 2020

The Friends We Left Behind

Bài thơ ngày cũ


Có những buổi chiều đông về giá lạnh
Tuyết trắng rơi đường vắng bước người qua
Dakota thăm thẳm mịt mù xa
Anh nhớ lại những bài thơ vụng dại
Những bài thơ gởi em thời con gái
Đợi em về tan học rụt rè đưa
Em gấp vào trang vở sợ trời mưa
Chử nhòe nhoặt tối về không đọc được
Những bài thơ gởi em ngày dấn bước
Về Nha Trang cơn lữa đỏ mùa hè
Để em khoe trong lớp với bạn bè
Ai cũng đọc hỏi em người nào đó
Những bài thơ gởi em từ sương gió
Vùng Long Thành bụi đỏ nón màu đen
Đừng ngại ngùng khi ai hỏi em quen
Anh lính chiến mủ đen màu kiêu hãnh
Những bài thơ gởi em trong đêm lạnh
Hậu Nghỉa buồn đêm xuống ẩm hơi sương
Sưởi hồn em cho ấm một mùi hương
Của khói súng ngày anh đi lùng địch
Những bài thơ gởi em như dấu tích
Một cuộc tình không trọn vẹn bên nhau
Em bên trời quê cũ lắm thương đau
Anh nức nở cơn sầu trên chốn lạ .









Thiên Chương CĐ 2/15 TK