Bà Nhà Tôi cuộc đời sao mà lạ
Chẳng bao giờ có một phút nghỉ ngơi
Tất bật suốt ngày chẳng chịu xả hơi
Tôi nhớ mãi một ngày xa xưa cũ
Khi trở về từ rừng thiêng nước độc
Sau mười năm dài .... trầm luân thảm khố
Tắm gió nằm sương mù mịt đoạn trường
Ai có qua cầu rồi mới biết tưởng biết thương
Cho những chàng trai hùng xả thân đền nợ nước!
Chính vì vậy Em không bao giờ biết sợ
Sợ khỉ mốc gi….khi tay trắng trắng tay
Khi người thương binh cụt hai chân bị vất ra giữa chợ
Lết tấm thân tàn về quê Mẹ với vợ cùng con
Trong cảnh tang thương lệ máu chảy từng ngày!!!
Ngựa đường dài* Em đâu còn biết mệt
Mệt làm chi cho thân xác thêm già
Con đường dài năm tháng Em đã đi qua
Chừ ngoảnh lại bàng hoang trong giấc mộng
Em đi suốt chặng đường dài bằng mọi giá
Giá đau thương đâu mua nổi tấm lòng son
Son sắc một đời với non sông đất nước
Tôi tự thán trên đời chỉ có một!
Thật là vui dòng đời tôi bị cột
Chiếc thuyền tình ngày tháng mãi trôi xuôi
Trái Hạnh Phúc ngọc vàng nào mua nổi
Lúc nào Em cũng rạng rỡ nụ cười…
Tôi nhớ mãi những ngày bao tủi nhục
Cha thì già chạy thục mạng dưới đêm sương
Lũ giặc đười ươi xiết chặt mọi nẻo đường
Theo dỏi ngày đêm lục từng dấu vết
Cha đã thoát trong vòng vây khép kín!!!
Cuộc đời cha lận đận nghìn trùng.
Bao dãy nhà xưa của cha ông di tích
Chúng ngang xương chiếm sạch chẳng nương tay
Mẹ già con cháu chắt chít phải nằm sương
Nỗi thống khổ điêu linh đêm trường vất vưởng
Rừng lá trúc nào đong hết nỗi bi thương
Từ ngày ấy Em đã âm thâm ngậm đắng nuốt cay
Trong nghịch cảnh đọa đầy Mẹ già con dại chẳng mơ say
Một chút xíu niềm vui nào cho mình hết
Ôi hãnh diện không dòng thơ nào kể xiết
Một tâm hồn ngào ngạt những hương thơm
Một bông hồng cho nếp sống thủy chung
Người vợ đảm+Người mẹ hiền trên đất Việt!
Xin bái phục những bông hoa huyền diệu
Dệt cho đời bao dòng sử gấm thêu
Trong lúc giang sơn dẫy đầy nguy biến
Dối gạt lọc lừa từng hạt gạo hột cơm
Khi đất nước vừa tuyên xưng thống nhất
Thống nhất kiểu gỉ vô tiền khoáng hậu
Đạp đổ lòng nhân không chút xót thương
Nhà nhà tan nát non sông đầy ngục thất
Hàng loạt triệu người đi vào tầng địa ngục
Địa ngục trần gian mòn mõi suốt canh thâu
Những mảnh khăn tang rỉ máu trên đầu
Trên những mái tóc còn xanh người cô phụ
Trên đôi mắt ố vảng của đàn con dại
Tôi muốn thét gào trong cơn tủi nhục
Giữa rừng già hoang lạnh lúc đêm đông
Hoàng Liên Sơn mưa gió bão bùng
Đã vùi xác bao kiếp người vì nợ nước
Sao còn lũ người tàn độc, độc long!!!
Hởi thiên thần tiên giới thấu cho không!
Kiếp trần gian chồng chất tuổi hoang sơ!!!
16/4/2014
MINH QUỐC CUNG VĂN