Wednesday, November 24, 2021

Tình Đồng Môn - CSVSQ Vũ Văn Táp K28

Nhiều người hỏi tôi : Nhìn cảnh Đàn anh "quần nhừ tử" Đàn em trong mùa Tân khoá sinh mà rùng mình. Vậy mà các anh không oán hận Đàn anh, lại đối xử với nhau hơn cả tình ruột thịt. Sao ngộ vậy?

Tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho các vị nghe chơi :

Cổng Trường Võ Bị cong cong,

Người hòng ra khỏi, kẻ mong chui vào.

Trước khi nộp đơn thi, chúng tôi đã tìm hiểu và suy tính kỹ rồi. Cùng trình độ Tú tài 2, các Quân Trường như Hải quân, CTCT, Học viện Cảnh sát thời gian thụ huấn là 2 năm, tốt nghiệp đeo lon Thiếu uý. Riêng Võ Bị Liên Quân là 4 năm. Có người gọi đùa là VB học dốt nên phải đào tạo lâu hơn, bố ai cãi được! Mệnh danh là lò Luyện thép, sắt cũng phải mềm nên có nhiều ông đã khuyên em ruột của mình đừng vào. Nhưng khuyên bảo thế nào đi nữa, thằng em cũng quyết nộp đơn, chui vào để thực hiện hoài bảo của mình.

Chúng tôi tình nguyện, tình yêu binh nghiệp đã khiến chúng tôi chấp nhận tất cả gian nguy, khốn khó! Thời Trung học, trong Chinh Phụ ngâm chúng tôi lạ gì câu" Gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng mao". Còn trong truyện Tầu, khi kết nghĩa đệ huynh họ thường thề: sanh không cùng năm, tháng, ngày nhưng xin được chết cùng giờ. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Vào Trường, chúng tôi không cần thề, chúng tôi có 6 chữ: Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm và châm ngôn "Tự Thắng để Chỉ Huy" để trui rèn nhân cách. Được hun đúc, rèn giũa trong 4 năm, tình huynh đệ đồng môn trở nén keo sơn, gắn bó anh em thành một khối. Trên kính, dưới nhường; đùm bọc, che chở cho nhau. Không kiêu căng, tự mãn. Ngoài chiến trường, đàn em vững tin là ông anh không bao giờ thí mình, còn đàn anh cũng vững tin không bao giờ đàn em bỏ chạy khi không có lệnh. Đây cũng chính là sức mạnh tinh thần của các chàng "Cùi"Võ Bị. Không sinh cùng năm, cùng ngày, nhưng có thể chết cùng giờ ,trong một trận đánh?

Trở lại mùa lột xác. Trong đầu óc non nớt của đàn em lúc đấy, các ông anh là Thần tượng. Chúng tôi kính trọng như một vị Thầy. Có vị đã tuyên bố: Tuổi đời chúng tôi hơn các anh, trình độ hơn các anh. Chỗ tôi đang đứng, trước đây đàn anh đã đứng. Chỗ các anh đang đứng, trước kia tôi đã đứng. Phạt các anh không vì tự ti mặc cảm , hay hận thù cá nhân. Suy cho cùng, các anh chỉ có một tội là cái tội...vào sau. Các anh hãy căm hờn lên mà sống! Lạ chưa, các ông xúi đàn em căm thù các ông? Còn sự thật thì sao!

Các ông anh rèn dũa chúng tôi kỹ lắm: Từ cách đi, đứng, nằm, ngồi; cách ăn, uống, xỉa răng, che ngáp. Cách lau sàn phòng sao cho ống quần không nhăn, cách lau la va bô, cách thông bồn cầu, cách xếp chăn , mùng vuông góc, cách thắt cà vạt, đánh giày, bút nịt.

Trời mùa đông Lạnh giá ,đàn em ngủ như chết vì mệt , mấy ông đi từng phòng tấn mùng , đắp mền , rờ trán từng thằng em coi có bị sốt không .Tôi dám cam đoan là mấy ông anh của tôi hơn mấy bà chị đảm đang nhiều lắm.

Ngoài Thao trường, chúng tôi đổ mồ hôi, thì các anh tôi đâu ngồi trong bóng mát? Trong Phạn Xá, các ông đã nhường cho đàn em từng quả chuối, từng ổ bánh mì, từng chén cơm. Miệng luôn gầm gừ: Cố lên, vào đây rồi chỉ có cơm Phạn xá thương các anh thôi! Chỉ trong vòng 8 tuần lột xác, đàn em lên ký thì đàn anh lại sụt. Khác nào mấy ông anh đã xẻ thịt của mình cho đàn em? Ngộ một điều là ông nào bị đàn em liệt vào"Hung Thần" thì lại được đàn em thương nhớ nhiều hơn, đúng với câu: Gần thì phiền, xa lại nhớ! Nhiều ông anh rời Trường rồi, đàn em mới vào. Nhưng khi gặp biết "Cùng nòi" cũng cứ thương yêu, đùm bọc. Hình như có sợi dây vô hình nào đó đã cột chặt anh em tôi lại với nhau.


Là Trường Quân Sự, chúng tôi không e ngại bất cứ món nào như Nhảy Dù, Rừng Núi sình lầy, Viễn Thám. Vì sức khỏe đã được kiểm nghiệm rất kỹ trước khi nhập Trường. Điều chúng tôi ngại nhất là các món Văn hoá. Thiếu điểm văn hoá năm thứ nhất là bị đẩy về Trường Bộ Binh Thủ Đức, làm lại từ đầu, đổi màu Alpha. Mấy năm kế thiếu điểm thì ở lại học chung với khoá đàn em. Chúng tôi thường nói đùa là: Võ Bị cưỡng bách giáo dục bậc Đại học! Phê lắm người ơi !

Mấy cô thường chê chúng tôi vô cảm, nhát gái! Oan lắm các cô ơi. Chúng tôi cũng là người bằng xương, bằng thịt; cũng đa tình, đa cảm đâu thua các Thi nhân. Nhưng chỉ cần một lá đơn các cô tố cáo; Hội Đồng Danh Dự nhóm họp là chúng tôi "tốt nghiệp non" với lon Trung Sĩ ngay. Ngừa bệnh hơn chữa bệnh, tránh trường hợp mềm lòng vì người xưa đã cảnh báo: Nhi nữ trường tình, anh hùng khí đoản. Hay câu: Anh hùng nan quá mỹ nhân quan?

Đã mấy mươi năm trôi qua, "Phe thua cuộc" chúng tôi nếm đủ mọi đắng cay, chua xót. Nhưng tình Đồng Môn vẫn mãi trường tồn. Vẫn duy trì tôn ti, trật tự, vẫn kính trên, nhường dưới. Ngọt Bùi sẻ chia, hoạn nạn cưu mang.nhau cho mãn kiếp này. Hãnh diện một điều là thứ chúng toi có không thể mua được bằng uy quyền hay tiền bạc đó là Tình Đồng Môn Võ Bị.

Khóc Thầm.

Gom củi ba năm, đốt một giờ!

Bao năm giữ vẹn, sao giờ để tan?

Quên rồi Quê Mẹ điêu tàn,

Quên luôn đồng đội, nát tan cõi lòng.

Chức , danh tựa bọt...xà bông.

Đồng môn tủi hổ, nhìn ông tranh quyền.

CSVSQ Vũ Văn Táp K.28 


 

 


No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.