Wednesday, December 29, 2021

NHỮNG NGƯỜI LÍNH

 

Tôi đặt hành lý vào hộc ở trên đầu  rồi ngồi xuống ghế. Đây là chuyến bay dài làm tôi ước gì mình có một quyển sách hay để đọc trên phi trình. Có lẽ tôi cũng cần chợp mắt một chút.
Vừa lúc trước khi máy bay cất cánh, một nhóm 10 người lính trẻ men theo lối đi và ngồi hết vào các chỗ trống rải rác còn lại. Chẳng có gì để làm, tôi bắt đầu gợi chuyện người lính ngồi gần  nhất:
- Các cậu đi tới đâu vậy?
- Petawawa. Chúng tôi sẽ ở đó hai tuần để thụ huấn một chương trình huấn luyện đặc biệt rồi sau đó sẽ bổ sung tới A Phú Hản.
Sau khi máy bay cất cánh độ một tiếng thì tiếng loa thông báo là trên máy bay có bán thức ăn nhẹ đựng trong bao giá 5 mỹ kim.
Cũng còn lâu lắm chuyến bay mới tới phía Đông nên tôi quyết định mua một bao đồ ăn để vừa ăn vừa giết thì giờ.. Khi tôi móc bóp lấy tiền thì chợt nghe một người lính hỏi bạn mình là có muốn mua thức ăn không.
- Không! Có vẻ như mắc quá đó.. Bao lunch gì mà tới 5$.
Thôi tao ráng đợi tới căn cứ hẳn hay.      
Và anh lính trẻ gật gù đồng ý với bạn.
Tôi đảo mắt nhìn chung quanh thì thấy mấy người lính khác cũng không có ý định mua gì cả mặc dù lúc đó cũng đã tới giờ ăn trưa rồi. Một ý nghĩ chợt đến trong đầu, tôi gọi người nữ tiếp viên tới đưa cho bà ta 50$ và nói:
- Xin  bà vui lòng lấy thức ăn cho những người lính nầy.      
Người tiếp viên ngạc nhiên nắm chặt lấy tay tôi, qua đôi mắt long lanh ngấn lệ vì xúc động, bà ngõ lới cám ơn tôi và nghẹn ngào:
- Con trai tôi cũng là một quân nhân đang chiến đấu tại Iraq . Nghĩa cử nầy của ông như đang dành cho nó vậy.  Rồi bà xăng xái đi lấy 10 bịch đồ ăn trao cho tất cả các người lính trên tàu. Sau đó bà dừng lại chỗ tôi hỏi:
- Thưa ông dùng gì ạ?  Bò, gà rất hảo hạng.
-  Xin cho tôi gà
Tôi trả lời bà ta trong một thoáng ngạc nhiên vì theo tôi biết hạng economy bây giờ chỉ có BOB  thôi mà.
Người nữ tiếp viên đi về phía trước của máy bay độ một phút sau trở lại với nguyên khay thức ăn nóng hổi dành cho hành khách vé hạng nhất, bà trịnh trọng nói với tôi:
- Đây là tấm lòng tri ân nho nhỏ của những người trên chuyến bay nầy đối với  ông
Sau khi ăn xong với tâm trạng sảng khoái nhẹ nhàng, tôi bước tới phòng vệ sinh ở phía sau cùng. Trên đường đi, một người đàn ông thình lình đứng lên chận tôi lại nói:
- Tôi rất cảm phục việc ông làm, xin ông cho tôi được chia phần mà vui lòng nhận cho.
Nói xong, ông ta dúi vào tay tôi 25 mỹ kim.
Sau đó không lâu, viên phi công trưởng rời buồng lái vừa đi vừa nhìn số ghế ghi trên hộc hành lý, linh cảm khiến tôi thầm mong ông ta đừng kiếm tôi nhưng Chúa ơi! Ông ta dừng lại ngay hàng ghế của tôi rồi cười thật tươi và chìa tay ra nói:
- Tôi muốn được bắt tay ông
Cực chẳng đã, tôi mở dây an toàn đứng dậy bắt tay viên phi công trưởng.
Với giọng hân hoan, ông ta nói lớn như để mọi người cùng nghe:
- Tôi cũng đã từng là một quân nhân và cũng là phi công chiến đấu. Có một lần có người cũng mua cho tôi thức ăn. Điều đó thực sự thể hiện cả một tấm lòng tốt đẹp mà tôi không bao giờ quên.
Cả một tràng pháo tay tán thưởng vang dội làm tôi đỏ bừng mặt vì mắc cở.
Chỉ với một hành động nhỏ nhặt tầm thường của tôi mà đánh động lương tâm con người đến thế sao?
Vì chuyến bay quá dài nên có một lúc, tôi phải đi bộ về phía trước để rản gân cốt thì bỗng nhiên có một nam hành khách ngồi trên tôi độ sáu dãy đưa tay ra bắt và để lại trong tay tôi cũng 25 mỹ kim.
Bầu không khí trên chuyến bay thật nhẹ nhàng và chan hoà tình người cho tới khi máy bay hạ cánh. Tôi lấy hành lý và bắt đầu bước ra khi vừa tới cửa máy bay thì một người đàn ông chận tôi lại và nhét nhanh vào túi áo tôi một thứ gì đó xong ông ta vội vả bước đi mà không nói một lời. Lại thêm 25$ nữa.
Nếu tính ra, tôi chỉ chi có 50$ mà bây giờ thu lại tới 75$. Kiếm được 25$ dễ dàng đến thế sao! À ! Quên! Còn bữa ăn thiệt ngon miệng nữa chứ..
Đúng là khi ta làm phải thì không bao giờ lỗ lã cả.
Tôi vui vẻ bước nhanh vào cửa phi trường thì thấy mấy người lính trẻ kiểm điểm nhân số để chuẩn bị về căn cứ. Tôi  tiến tới trao cho họ 75 mỹ kim và nói:
-  Từ phi trường về tới trại phải khá xa. Mà bây giờ cũng đã tới giờ để dằn bụng một cái sandwich chứ. Chúa sẽ ban ơn cho các cậu.
Mười người lính trẻ trong ngày hôm đó chắc đã rời chuyến bay trong tâm trạng yêu thương và kính mến những hành khách đồng hành. Tôi hăng hái bước tới xe với lời thì thầm nguyện cầu cho tất cả sẽ được trở về trong an bình.
Những chàng trai nầy đã hy sinh tất cả cho quê hương mà tôi chỉ biếu họ có một vài phần ăn. Thật là quá ít ỏi nếu không muốn nói là chỉ trong muôn một.  
Nghĩ xa hơn nữa, người cựu chiến binh đã từng đánh đổi cả cuộc đời khi viết lên chi phiếu trắng đề tên người nhận là “Hiệp Chủng Quốc” mà số tiền có thể lên đến chính sinh mạng của họ.
Đó là một vinh dự tối cao lẽ ra cả đất nước phải dành cho họ nhưng than ôi! Có nhiều người đã không cần biết tới và bỏ quên họ.
Xin Chúa ban sức mạnh và lòng can đảm cho bạn chuyển tiếp câu chuyện nầy tới bạn bè quen biết.
Riêng tôi thì đã làm xong.

Toronto Sept 4,2009

Nguyên Trần

Thursday, December 23, 2021

Đoàn Phụ Nữ Lâm Viên Chúc Mừng Giáng Sinh

ĐOÀN PHỤ NỮ LÂM VIÊN HOUSTON

Thân Kính Chúc Quý Chị Em Một Mùa Giáng Sinh

AN BÌNH - HẠNH PHÚC - VUI VẺ ẤM ÁP BÊN NGƯỜI THÂN

Thay Mặt Chị Trần Khắc Đản 13/1 Đoàn Trưởng PNLV Houston

Thư Ký Hà Trần 22/1

Wednesday, December 22, 2021

BAN CHẤP HÀNH HỘI VÕ BỊ HOUSTON CHÚC MỪNG GIÁNG SINH VÀ NĂM MỚI 2022

BAN CHẤP HÀNH HỘI VÕ BỊ HOUSTON KÍNH CHÚC TẤT CẢ QUÝ THÀNH  VIÊN 

MỘT MÙA LỄ GIÁNG SINH AN VUI HẠNH PHÚC 

MỘT NĂM MỚI AN KHANG THỊNH VƯỢNG.

Huỳnh Kim Chung K22

Hội Trưởng

Sunday, December 12, 2021

Vì sao các Cựu SVSQ Trường VBQGVN thường hay gọi nhau bằng "CÙI"

 "CÙI Võ Bị" mang ý nghĩa gì?

Để trả lời 1 Ông Bạn trên FB hỏi tuần trước, hôm nay tôi xin được trỉch dẫn nguyên văn bài viết của tác giả tôi tạm đặt là Ông Đồ Cùi, trích từ CD Ông trao tặng tôi trong 1 buổi thăm viếng Ông tại nhà riêng của hai Ông Bà cựu CHT/TVBQG cuối con đường nhỏ khu yên tĩnh Longmont CT., Houston, TX.
Ông ủy quyền cho tôi được phổ biến các bài Ông viết cho khối "Học Trò Ruột" của Ông, ám chỉ 4 Khoá VB 16, 17, 18, 19 là những khoá đích thân Ông truyền dạy về Môn "Lãnh Đạo và Chỉ Huy" khi Ông giữ Chức Vụ CHT Trường VBQGVN tại Đà Lạt. Dưới đây là nguyên văn bài của Ông.

Nguồn Gốc của Chữ CÙI
Tác giả: Ông Ðồ Cùi.

Cùi là thứ bệnh nan y ghê tởm. Người mang bệnh này phải sống một nơi nhất định. Mỗi khi có ai bước tới gần nơi mình đang núp, phải báo hiệu để người ta tránh, nếu không sẽ bị ném đá chết vô tội vạ. Thế mà trong quân sử Việt Nam, trong thời kỳ dân miền Nam đấu tranh chống lại cuộc xâm chiếm do miền Bắc chủ trương, danh từ Cùi đã biến thành một mật khẩu cho các đồng môn một trường Võ Bị nhận nhau chỗ đông hoặc nơi xa lạ, nhờ thành tích anh hùng xuất chúng của một số lớn đồng môn họ. Hơn thế nữa, một số khác xuất thân từ trường này, tuy ở một thời gian khác, cũng hãnh diện tự nhận mình là Cùi, hoặc được gọi là Cùi. Danh từ này được phổ biến thành một quý danh, riêng cho một tập đoàn có những đặc tính khác người.
Nhưng tại sao lại có kẻ mang cái danh từ tàn tệ kia để diễn tả, điển hình thành tích anh hùng, ít người làm được? Ngay những người từng thực hiện những thành tích ấy để thành Cùi, chưa chắc đã hiểu được hết cái quan niệm Cùi hàm xúc những gì?


Chỉ được biết, trong ý niệm căn bản của nó, người Cùi phải làm được tối thiểu những điều sau này:
1. Không bao giờ làm điều gì trái lẽ phải, vô lý, bất công, mặc dầu có nhiều người làm, và vì chỉ một mình không làm mà bị thù ghét, hãm hại. Ý thức vì cái khuynh hướng tự nhiên ấy, mình sẽ bị xã hội ruồng rẩy, tránh né, nên tự xem mình là loại "cùi hủi" ai cũng không muốn đến gần. Ý thức này có tính chất mỉa mai như trường hợp anh mọi của Socrate, trọn đời chung sống với đồng loại dưới hầm sâu, dùng đuốc nhìn đồ vật, tình cờ được ra ngoài, thấy ánh sáng thật của mặt trời, trở vào kể lại, bị quần chúng buộc tội là đồ điên, bắt trói giam một nơi. Cùi biết thân phận mình chẳng hơn gì anh mọi ấy nên tự hạ mình trước còn đỡ tức.
2. Làm việc bổn phận, vì trách nhiệm, địa vị, chức vụ, lẽ phải, tự trọng, gương tốt cho kẻ dưới trông lên bắt chước chứ không phải vì sợ bị phạt nếu không làm, hoặc làm giỏi sẽ được thưởng.
3. Lỡ lầm lỗi, thẳng thắn nhận, chịu phạt thay người dưới, nếu cần.
4. Thật lòng ưu ái kẻ dưới, không bao giờ nhẫn tâm lợi dụng, khai thác kẻ dưới làm điều lợi cho mình. Gánh lấy phần thiệt hại, nguy hiểm thay kẻ dưới, với tư cách kẻ cả, và làm gương cho mọi người noi theo.
5. "Thà chịu người ghét, không bao giờ làm gì để ai khinh".


Thái độ nổi bật trong tính tình hàng ngày của Cùi là "Cao Ngạo". Không nên nghĩ đây là thứ kiêu căng "rỡm", rổng tuếch, mà là một nội cảm tự khoái đã "làm được điều kẻ khác không dám làm"; không phải là Ngạo "lếu láo", khinh chê bừa bãi, mà là sự nhận xét riêng tư trầm lặng mình giữ cho mình không nói ra, về những kẻ quyền quý, cao sang hơn mình nhưng mình biết là thuộc loại hèn nhát, ty tiện. Để nhắn ngầm điều này nên lộ ra cái nhìn "bề ngoài tuy lễ phép, xã giao" nhưng vẫn nặng nề khinh bỉ . Người bị khinh, hiểu, đã ghét càng ghét thêm, muốn thù lại thù thêm, sẽ tìm dịp hãm hại. Trong lúc chưa hại được, đành phải bấm bụng làm ngơ.
Cái thích thú hầu như bệnh hoạn của Cùi là ở chỗ đó! Cùi "ngạo mạn", sẵn sàng nhận hậu quả của thái độ ấy, vì đã chuẩn bị tâm tư. Đời Cùi thường được kẻ dưới mến, trong khi ít người trên ưa là vì vậy. Cùi nhận danh từ xấu xa này cũng còn với mục đích nhắn đời hiểu những cái mà đời cho là cao quý, chưa chắc đã thật cao quý, cái đời chê, trái lại, có thể lại cao quý. Đó là thái độ ngạo mạn "ngược giòng". Tự hạ mình xuống thật thấp, nhưng thật ra cũng để khinh thường thiên hạ...


Hơn 38 năm qua, nay mới phân tách nội dung ý niệm về Cùi được rõ ràng như trên.
Ngày mang nó truyền lại cho mấy trăm môn đệ đầu tiên, ý niệm này tuy từ lâu đã được dùng làm triết lý nhân sinh, hướng dẫn đời mình, nhưng chưa có dịp thử thách đại quy mô với số đông. Cá nhân chỉ biết sống theo những điểm ghi trên, vì hợp với sở thích mình, thì cứ gắng sức sống như vậy, một cách tự nhiên như bản tính Trời sinh.
Không ngờ một việc xảy ra mùa xuân 1962 bấm nút cho ý niệm ấy được đem ra thực nghiệm trong việc đào luyện những người chỉ huy tương lai cho Đất Nước. Cuộc thực nghiệm đã tạo nên nhiều anh hùng mà sau ngày phục quốc, quân sử sẽ có những trang đốt rực lòng người đọc, như đọc những trang sử oai hùng thời Hưng Đạo, Lê Lợi. Những tên Cùi như Nhử Văn Hải, Nguyễn xuân Phúc, Nguyễn Hữu Thông, Lê Huấn, Lê Cầu, và rất nhiều tên nữa. Chắc rồi sẽ được ghi sau tên các bậc tiền bối của họ như Lê lai, Phan Thanh Giản, Quang Trung. Những chiến trường như "Những ngọn đồi vô danh", Pleime, Đèo Nhông; những tên đơn vị như Thủy Quân Lục Chiến Vùng 1, Lữ Đoàn 3 Nhẩy Dù...và còn nhiều nữa, cũng sẽ được ghi lại với những nét vàng son.

Nhưng có lẽ vì Thượng Đế quyết định đã tới chu kỳ san bằng một tình trạng bất công truyền kiếp, cần đảo lộn các mức giá trị trong một xã hội chậm tiến lỗi thời: "Con vua, thì lại làm vua, con thầy chùa chỉ quét lá đa", mà thành tích oai hùng của gần 800 Cùi, tung hoành như những Trần quốc Toản tái sinh, chỉ rực đỏ hào quang trên chiến địa một thời, rồi tản mát trong làn khói u hoài.
Sự xót đau của người chiến sĩ thâm sâu tận đáy trùng dương, mà niềm uất giận của ông thầy nặng lòng như mang núi đá! Sau thời gian ngắn, xắn tay áo làm lại cuộc đời đã bị cuộc đảo lộn của Thượng Đế làm tan nát đến mức gần toàn diện, rồi rút lui khỏi thế sự, ẩn mặt, chăm lo việc linh hồn.
Hơn 17 năm trôi qua, Môn đệ vẫn còn hội họp, nhiều lần mong Thầy đến. Nhưng vì biết trước các buổi họp ấy chỉ là sự tỏ tình với nhau, sau buổi họp, không giúp ích được gì cho nhau, mà chỉ xé lại vết thương xưa thêm rướm máu.
Nhân dịp "Cùi 17" gửi xem cuốn băng về lễ mừng "khánh thọ", cảm động trước cảnh thân mật giữa những người từng bị xa cách nhau hàng chục năm, kẻ trong chốn lao tù, mọi người mỏi mòn sau cuộc vật lộn, dành chỗ đứng với đời, vẫn còn dám nhận mình là "Cùi". Với sự hãnh diện tự nhiên của người Thầy cũ, lẫn với mối cảm động chảy ra nước mắt, bèn ngồi xuống ghi những hàng này gửi tặng tất cả "tên" nào, nay còn dám sống theo triết lý nhân sinh Cùi. Những hàng này thay vào những câu mà Cùi có lẽ đã được nghe mấy năm trước, nếu thầy không tránh mặt. Nay nói hết một lần những kỷ niệm vui vui, ngoại lệ chưa có ai biết hết, kẻ thân nhất cũng chỉ biết vài thí dụ mà thôi. Đọc, rồi biết, mới hiểu được ý niệm Cùi vì đâu mà có, từ lúc nào, tại sao lại có cơ hội mang ra truyền bá tại Quân Trường?

 

Ông Ðồ Cùi.
#VNMA
Theo:NT Hiển Trần

 Đại Tá Trần Ngọc Huyến, Cựu Chỉ Huy Trưởng Trường VBQGVN.